edit & beta: Phong Tuyết
Nói đến Thất Thạch Môn, trên giang hồ không thể không nhắc đến một câu:
“Tài tử phong lưu kiêu hùng hiệp
Qũy họa cân quắc* tiếu phật tăng
Vạn lý thiên thu lâm thiên hạ
Tứ hải thất thạch mãn thiên nhai”.
*Quỹ họa cân quắc: giai nhân thùy mị, xinh đẹp
Câu thơ này ý nói tất cả mọi thứ trong thiên hạ đều từ Thất Thạch Môn.
Bởi vì tuyết phiếm, hồng tàm, thanh ngọc, cửu lân, cương từ, hải quang, tố ti, đều là vũ khí được Thất Thạch Môn chế luyện, nên mới có câu như vậy.
Ba năm trước đây, tiền Môn chủ qua đời, trao vị trí cho cháu gái Diệp Song Tịnh.
Bởi vì Thất Thạch Môn truyền nghề, không truyền võ, môn hạ cũng có rất ít đệ tử tập võ, trên giang hồ lúc đó thấy Thất Thạch Môn được một cô gái trẻ không còn võ công tiếp nhận, không tránh được có suy nghĩ ngu xuẩn, muốn lên núi đoạt lấy vài thứ vũ khí tuyệt thế. Thật không ngờ được, bọn họ còn chưa tới được đại môn đã bị mười tám đệ tử học võ duy nhất của Thất Thạch Môn cùng Trữ Đô và An Hành một chưởng đánh bay thẳng xuống núi.
Muốn đánh được Thất Thạch Môn không phải chuyện dễ dàng, trên giang hồ từ đó không còn ai dám vọng tưởng. Huống chi, Thất Thạch Môn còn có chỗ dựa là Trọng Trọng Lâu và Ngưng Sương Môn, bất luận kẻ nào cũng không dám xâm phạm.
“Oa… nơi này thật đẹp”, Lục Trà mở to hai mắt đánh giá chung quanh thở dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-man-khong-son-hoa-man-thien/2015232/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.