edit: Phi Anh
beta: Ely
Sương mù buổi bình minh mênh mang khắp thâm cốc, xa gần chẳng có lấy một tiếng chim hót.
Khi vầng mặt trời xuyên qua vách đá, khu rừng như bắt đầu tỉnh giấc với những tiếng chim hót ríu rít. Những tia nắng mặt trời xuyên qua đám mây tạo thành một lớp hào quang mỏng manh mờ nhạt. Mới đầu thì giống như tấm lưới mềm mại, chỉ sau chốc lát đã như nước lũ đổ vào biển lớn nhấn chìm toàn bộ sơn cốc. Chỉ thấy sương mù như được nhuộm vàng, xung quanh đều là màu sắc ấm áp sáng rực.
Ánh vàng trăm tơ nghìn sợi từ kẽ lá rơi xuống, Huyền Sinh mở hai mắt, thấy hoa lê như tuyết nở rộ chồng chất trước mắt mình. Đúng lúc có một đóa hoa rơi xuống, thong thả xoay tròn bay lượn trong không trung, rơi lên mặt hắn.
Hắn đưa tay gạt bông hoa xuống rồi lấy sức ngồi dậy.
Đêm qua lại mơ thấy giấc mộng kia.
Tuy rằng đã không còn nhớ rõ nội dung, nhưng hắn cảm thấy trí nhớ của mình đối với những hình ảnh này vô cùng quen thuộc. Đặc biệt là tiếng kêu gào hoảng hốt cuối cùng, làm hắn chấn động đến toàn thân đều có cảm giác đau đớn. Ngay cả bây giờ tỉnh lại, nỗi bi thương kia như vẫn lưu luyến trong lồng ngực chẳng chịu rời đi. Dường như thân thể hắn không quá xa lạ với đau khổ và tuyệt vọng đó.
Thanh âm kia, là của Diệp Song Tịnh sao?
Hắn nhớ rằng cách đây không lâu cũng đã nghe thấy tiếng kêu gào tương tự.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-man-khong-son-hoa-man-thien/2015189/quyen-1-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.