“Con mất trí nhớ, có đúng không?”.Hắn thản nhiên nhưng chăm chú nhìn Ninh Phong phunhân: “Mẫu thân, xin người nói cho con biết”.
Ninh Phongphu nhân nhìn hắn, sau một hồi, bà chậm rãi lắc đầu, vuốt ve khuôn mặtcủa hắn: “Hài tử, con cả đời đều ở Bán Nguyệt thành. Luận về thân thủ,ngay cả đại ca con cũng khó thắng con, như vậy, trừ phi con tự tổnthương chính mình, nếu không người khác làm sao có thể khiến con mất đitrí nhớ?” Bà lo lắng thở dài một tiếng: “Có phải đoạn đường này khiếncon mệt mỏi quá hay không? Lẽ nào… thân thể hay đầu óc có chỗ khó chịu?”
Nghe vậy,Huyền Sinh chăm chú nhìn bà trong chốc lát, lại thấy Ninh Phong phu nhân đáy mắt mảy may không có chút bóng mờ, bà thản nhiên nhìn hắn, có mộtchút lo âu, một chút ưu sầu, nhưng biểu tình cũng không phải là lừa gạt. Hắn lắc đầu một cái, nhàn nhạt cười một tiếng: “Thật không phải. Có lẽ, là con quá lo lắng.”
Ninh Phongphu nhân cũng thở dài, vỗ vỗ bả vai hắn, ôn nhu nói: “Trong khoảng thờigian này, đối với chúng ta và Ân gia mà nói đều là thời điểm khó khăn.Nhưng rốt cuộc Thiểu Hoa đã khỏi bệnh, đứa nhỏ kia… dù vẫn còn chút tính khí trẻ con, nhưng từ nhỏ đối với con đều vô cùng kính nể. Cho tới bâygiờ nó vẫn chưa từng đến Bán Nguyệt thành, lúc rời xa quê hương hẳn sẽcảm thấy rất cô đơn, khó tránh khỏi cần con bận tâm nhiều hơn một chút.”
“Mẫu thân yên tâm, con đều hiểu.” Huyền Sinh gật đầu, nhẹ nhàng nén nỗi phiền muộn kia xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-man-khong-son-hoa-man-thien/2015145/quyen-1-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.