Nhưng lúc này, một giọng nói quen thuộc trầm ấm đã phá vỡ đêmtối, xé tan tĩnh mịch. Lời của Huyền Sinh lạnh nhạt nhưng kiên định vang vọng trong khoảng không gian trống vắng: “Lên trời xanh xuống hoàngtuyền ta đều nguyện ý, Song Tịnh. Chỉ cần có nàng ở bên”.
Nàng mỉm cười cứng ngắc trong bóng đêm.
Con ngươi co rút nhanh, toàn thân chấn động, Song Tịnh mở to hai mắt.
Nàng cố gắng nhìn về một cái gì đó ở nơi không có ánh sáng cũng không có màu sắc này, nhưng ngoại trừ bóng đêm thì không thấy gì khác.
Hơi thở dồn dập.
Trong cổ họng phát ra thanh âm run rẩy, nhưng lại không thể nói ra câu nào.
Hai tay hoảng loạn điên cuồng vươn ra muốn túm lấy gì đó, nhưng lại khó có thể khống chế động tác.
Đây không phải là thật, đây không phải là thật, đây không phải là thật, đây không phải là thật!
Không thể nào…
Bỗng nhiên, hai bàn tay to cẩn thận dùng lực nắm lấy nàng.
Thân thể bất chợt bị kéo đến phía trước, Huyền Sinh khẽ khàng vùi mặt vào cổ của nàng.
Hắn muốn nói điều gì đó, nhưng lại cảm thấy không có cách nào biểu đạt được sự đau xót, ân hận, áy náy, thương tiếc trong lòng và toàn bộ tình cảmđang muốn bùng phát của mình. Hắn mở miệng, cho dù trước mắt đen nhánhmịt mờ nhưng hắn nhìn thấy rất rõ hình ảnh của mấy tháng vừa qua.
Dáng vẻ của Song Tịnh khi nhào vào trong ngực hắn khóc thảm thiết vào lần đầu gặp mặt.
Sự kinh hoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-man-khong-son-hoa-man-thien/2015125/quyen-1-chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.