Hoa ấm trâu đen nằm, tùng cao hạc trắng ngủ.
Từng tianắng ấm áp nghiêng nghiêng chiếu trên người, không gian thoang thoảngmùi trà thơm mát hòa cùng mùi hương trong lành của giọt sương ban mai.
“… Triệt… ATriệt!”. Bên tai vang lên giọng nói trong trẻo, có người nhè nhẹ laymình: “A Triệt, mau mau dậy đi, Huyền Sinh và Tiểu Tịnh đã lên núi mấtrồi!”.
Hắn nói mêvài câu, lại trở mình ngủ tiếp, nhưng người ở phía sau không chịu, cóvật gì đó mềm mềm chạm trên đầu, tiếng nói nửa hờn dỗi nửa tức tối gọimình: “Đỗ Triệt Thủy, huynh còn không dậy, muội sẽ giận đấy!”. Nghe thế, hắn cười, vươn tay ra nhẹ nhàng ôm lấy người đó, kéo lại gần, người nọkhẽ hét một tiếng, ngã ở bên cạnh hắn. Thân thể mềm mại ôm trong lòngrất thoải mái, cỡ người cũng vừa vặn, dường như trời sinh ra là để kếthợp với mình.
Mỉm cười nhắm mắt, lại hôn chụt một cái sang bên, lập tức nghe thấy tiếng oán giận: “A Triệt…!”.
Mở mắt ranhìn thấy đôi má ửng đỏ, ánh mắt trong veo mang theo một chút ngượngngùng và nổi nóng nhìn hắn: “Huynh hôn ở đâu vậy hả… thật là!”.
Triệt Thủycười vang, cúi đầu xuống hôn thêm lần nữa, ngăn những lời oán trách lại, đến khi đối phương vì không thể thở mà bắt đầu vừa véo vừa đánh mớichịu buông ra, thỏa mãn than một tiếng, cười nói: “Phu nhân, chào buổisáng”.
“Ai là phunhân của huynh!”, Thiên Sa nhất thời đỏ bừng mặt ngồi dậy, vươn tay túmlấy một cái gối ném lên mặt hắn, rồi nhảy xuống giường, vừa chỉnh lạimái tóc bị hắn làm rối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-man-khong-son-hoa-man-thien/2015121/quyen-1-chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.