Chim thú chạy loạn, bóng cây đong đưa, phía sau con đường hình như có động tĩnh.
Triệt Thủyđột nhiên quay đầu, hi vọng lại trông thấy hai bóng người quen thuộc,nhưng ngoại trừ con đường hẹp quanh co và rừng cây u ám thì không nhìnthấy gì khác.
“Nhìn vềphía trước”. Mai Hoa ở bên cạnh hắn chợt nói, thấy đối phương quay đầunhìn sang mình, liền cụp mắt: “Nhìn về phía trước, nếu vẫn cứ nhìn phíasau, ngay cả đoạn đường sau này ngươi cũng không nắm giữ được”.
Nghe vậy, Triệt Thủy bất giác nhíu chặt chân mày, nặng nề tiếp tục lên đường.
Ở cạnh hắn,Huyền Sinh yên lặng cõng Song Tịnh lại đang ngủ, đi lên dốc. Môn chủThất Thạch Môn cũng không cảm thấy thoải mái, cho dù ở trong mộng, cũngnắm tay, nhíu mày, khóe môi mím chặt, không buông lỏng dù chỉ một chốc.Đằng sau bọn họ, Kinh Phiến và Lũng Dã cũng đang lặng lẽ bước, người đitrước phát hiện bất kỳ động tĩnh nào cũng cảnh giác ngẩng đầu, tựa nhưđang chờ đợi gì đó, kẻ phía sau thì ung dung bình tĩnh, cho dù có cả một ngọn núi cao sụp xuống trước mặt đi nữa, thì biểu cảm cũng vẫn bìnhthản như vậy.
Hoàng hônbuông xuống, ở nơi núi cao rừng sâu này, không nhìn thấy chút ráng chiều nào, chỉ khi ở ngã rẽ uốn lượn trên cao, đứng trước vách núi cao ngànthước vạn trượng, mới có thể trông thấy biển mây tím phía bên ngoài,nhưng cũng chẳng ai có tâm tư mà thưởng thức những cảnh sắc kia.
“TriệtThủy…” Mai Hoa khẽ gọi, quay đầu nhìn hắn, đôi mắt phản chiếu ánh sángxuyên qua kẽ lá, thế nhưng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-man-khong-son-hoa-man-thien/2015097/quyen-1-chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.