Sau khi Cảnh Nghi chạy trối chết khỏi Thiên Luân các, Vương Nguyệt ngâm nước thêm một lát là đã ổn trở lại. tuy nhiên, tình huống vẫn có chút chật vật. Sau khi khoác áo trở lại giường, nàng vẫn không tài nào ngủ nổi. Lăn qua lăn lại một chút, nàng thoáng buồn vòng tay ra sau lưng, sờ lên vết sẹo, tự hỏi: "Rất xấu sao? Đáng sợ tới vậy à...?"
Nếu không, sao hắn chỉ mới nhìn và chạm vào thì liền bỏ chạy? Rồi nàng lại nhìn tay chân mình, thật ra vẫn còn vài vết sẹo nhỏ khác nữa. Chỉ là chúng đều là vết thương nhỏ, lại nằm ở vị trí dễ thấy và được chăm sóc ngay nên mờ đi, nếu không tập trung nhìn sẽ không thấy được. Nhưng vết thương ở sau lưng...
Khi ấy, quân giặc đang thắng thế, tình hình quân doanh vô cùng khó khăn, có được thuốc trị đã là may mắn, nói gì tới thuốc chữa sẹo - thứ mà ở quân doanh vô cùng hiếm hoi. Lại nói, vết sẹo này đã có lâu rồi, cũng nằm ở vị trí khó thấy nên nàng vốn không quan tâm, có khi còn quên mất nó. Nhưng nay...
"Haizzz, mai lại bảo Cẩm Sắc tìm thuốc tốt vậy." Vương Nguyệt thở dài. Hình như không chỉ như vậy, da dẻ nàng cũng không được trắng mịn như những cô nương gia bình thường chứ nói gì tới đám quý nữ tay không chạm nước.
Chắc nàng cũng nên chăm sóc bản thân thêm một chút, tránh tình trạng như hôm nay. Còn dáng người thì sao nhỉ? Dạo này nàng toàn ăn rồi ngồi, ít vận động, không biết có béo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-luyen-lac-hoa/2963490/chuong-24.html