Sáng hôm sau, Vương Nguyệt tỉnh dậy trong vòng tay ấm áp của hắn. Vừa mở mắt đã nhìn thấy gương đẹp như hoa phóng đại trước mắt mình, nàng suýt thì hét lên thành tiếng. Nhưng ngẫm lại, bây giờ mà thét lên hay giãy nãy tức giận thì mất mặt quá, nàng phải làm ra dáng vẻ không bận tâm mới được.
“A, quận chúa đã tỉnh rồi sao?” Cảnh Nghi vì nàng cử động mà tỉnh giấc. Hắn nhìn nàng đang nằm trong lòng mình, ngước đôi mắt còn hơi mê man nhìn hắn, một ít tóc còn vương ở lồng ngực, không hiểu sao lại thấy ấm áp lạ thường, lại còn muốn ôm nàng thêm lát nữa. Mùi hương trên cơ thể nàng thật dễ chịu, nhưng mà…
Cảnh Nghi hơi nhíu mày, ho vài tiếng rồi liền bật dậy khỏi giường. Bộ dạng lúng túng hoảng hốt của hắn làm nàng giật mình: “Ừm… ngươi leo lên đây à?” Nếu đã có gan leo lên giường nằm, sao bây giờ lại ghét bỏ như vậy? Sao? Thức giấc rồi nên không muốn tiếp tục chung đụng à?
“Quận chúa quên rồi sao… là người gọi ta lên mà…” Cảnh Nghi bịa chuyện. Vương Nguyệt thầm bĩu môi. Hay đấy, còn dám đổ lỗi cho nàng. Nhưng nàng cũng không bận tâm, nhìn hắn né tránh không dám nhìn thẳng mình thế kia, nàng có chút khó chịu: “Đừng có làm như thể ta ăn thịt ngươi không bằng.” Né né tránh tránh, là tủi thân sao? “Thân hình ngươi không có tí cơ bắp nào, không có gì thú vị hết.”
Cảnh Nghi sững người, quay lại nhìn nàng rồi lại tự nhìn mình. Hắn đúng thật là không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-luyen-lac-hoa/2963487/chuong-26.html