Đó là một loại khóa đặc biệt có khắc những đường vân khá kì lạ. Tuy một thời gian dài nhưng hộp gỗ không hề bị tổn hại gì. Vương Nguyệt không dám tác động vật lí lên hộp gỗ, sợ làm hỏng đồ vật bên trong. Chỉ còn cách mở khóa ra nhưng ngặt nỗi nàng lại không biết chìa khóa ở đâu. Đúng là trêu người.
“Họa tiết này… quận chúa người lấy cái này thử xem?” Cảnh Nghi lấy ra một mảnh ngọc bội hình nửa thái cực đồ, trên có khắc họa tiết tinh xảo. Hắn nói: “Cái này là phụ thân để lại cho ta, ta vẫn luôn giữ bên người.”
“Hình như ta cũng có.” Bởi vì biết Tiêu tướng quân và phụ thân có giao tình rất tốt nên trước khi đến đây, nang đã gom rất nhiều đồ mà phụ thân để lại cho nàng theo cùng vì tin rằng sẽ có lúc cần đến. Kết quả, nàng thật sự giữ nửa miếng ngọc bội còn lại. Đó là mảnh ngọc bội phụ thân dặn nàng giữ cho kĩ, còn đùa rằng lớn lên sẽ làm của hồi môn cho nàng khiến nàng khóc nức nở cả lên.
Vương Nguyệt ghép mảnh của mình vào thì vừa in, khiến nàng vô cùng mừng rỡ. Nhưng cái khóa vẫn còn cần nửa mảnh còn lại để mở ra hoàn toàn, thế là nàng giục: “Sao ngươi còn không đưa cho ta?”
“Ta đã từng nói ta có điều kiện…” Cảnh Nghi nói.
“Điều kiện gì?” Vương Nguyệt hơi mất kiên nhẫn. Lại còn điều với chả kiện, rốt cuộc là hắn muốn cái gì.
“Hổ phù này ta có thể giao cho quận chúa, cũng sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-luyen-lac-hoa/2963468/chuong-34.html