Cho đến khi Hoàng Tiểu Nghệ mềm mại ở trong ngực cô, hoàn toàn không có sức lực, Lạc Phúc Thủy mới không nhanh không chậm mà bắt đầu cùng nàng thảo luận mọi chuyện. 
"Cho dù đã xảy ra loại chuyện này, cũng không cần thiết phải trốn tránh." Cô xoa xoa đầu Hoàng Tiểu Nghệ, "Em không để ý, tôi cũng sẽ không để ý." 
Cả người Hoàng Tiểu Nghệ tê dại, giọng nói cũng nghẹn trong cổ họng, nàng không muốn nói chuyện, cho nên chỉ nhấc tay, cho Lạc Phúc Thủy ngón tay cái. 
Lạc Phúc Thủy: "Nhưng nếu em có bạn gái, chúng ta đương nhiên không thể như vậy." 
Hoàng Tiểu Nghệ không thể không mở miệng, nàng nỗ lực động thân thể, nhìn Lạc Phúc Thủy: "Tôi..." 
Thanh âm nghe có chút khàn. 
"Khụ khụ..." Hoàng Tiểu Nghệ hắng giọng, "Ai nói tôi có bạn gái?" 
Lạc Phúc Thủy: "Đăng trên vòng bằng hữu, đồng nghiệp nói." 
"Đó là bọn họ hiểu lầm." Hoàng Tiểu Nghệ kiên quyết giải thích, "Nếu tôi có, vậy cũng là có bạn trai a." 
Lạc Phúc Thủy mặt vô biểu tình: "À." 
Hoàng Tiểu Nghệ sờ sờ chóp mũi của mình, không biết nên nói gì. 
Lạc Phúc Thủy, "Dù sao ý tứ của tôi không phải như vậy, hẳn là em hiểu." 
Hoàng Tiểu Nghệ: "Ò." 
Lạc Phúc Thủy, "Trì hoãn ở đây một chút sao?" 
Mặt Hoàng Tiểu Nghệ nóng lên, kéo áo khoác lên, trực tiếp xoay người đi xuống, "Này có gì trì hoãn, tôi không có nhu nhược như vậy..." 
Vừa nói xong chân liền trượt một chút. 
Lạc Phúc Thủy, "..." 
Hoàng Tiểu Nghệ, "..." 
Lạc Phúc Thủy đi tới đỡ nàng, Hoàng Tiểu Nghệ né tránh: "Đây là vì xuống 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-luong-vi-nguoi-mat-ngu/933096/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.