Trong vài bước cuối cùng, Hứa Nguyệt Lượng gần như bay về nhà.
Trong nhà có người nhưng nàng vẫn lấy chìa khóa ra mở cửa.
Mẹ nàng vừa đi ra vừa cởi tạp dề, thấy nàng như mất hồn mất vía, quăng tạp dề nói: "Mẹ đi đưa cơm cho ba, trong tủ lạnh có đồ ăn trưa, con ăn thì tự hâm nóng đi."
Hứa Nguyệt Lượng gật đầu, những lời này lọt vào tai nàng giống như không.
Nàng trở về phòng của mình, trước đây phòng bày là Hứa Dương ở, hiện tại Hứa Dương đã lên đại học, nàng mới có không gian độc lập của riêng mình.
Trong gần hai năm, Hứa Nguyệt Lượng đã giấu bí mật của mình trong góc của căn phòng này, nơi không ai có thể phát hiện ra.
Nàng đến bên bàn đặt cặp sách xuống, nhìn chằm chằm vào cặp sách một lúc lâu rồi đột nhiên cúi người, lấy ra một tờ báo nhỏ được gấp gọn gàng từ kẽ hở ngăn kéo dưới ngăn bàn.
Trên tờ báo có một bức ảnh của Lâm Ỷ Miên, đó là bức ảnh chụp cô và lão sư khi đoạt giải trong cuộc thi thành phố.
Một người duyên dáng yêu kiều, ngay cả khi lên nhận giải thưởng cũng không mỉm cười.
Vẻ mặt đạm mạc giống như đang ở trong một thời không khác.
Hứa Nguyệt Lượng nhìn chằm chằm Lâm Ỷ Miên trên bản in đen trắng, xác định cô là người hôm nay nàng nhìn thấy, lại cảm thấy cô không phải là người hôm nay nàng nhìn thấy.
Lâm Ỷ Miên làm sao có thể cười với nàng, làm sao có thể cười đến ôn nhu như vậy, tựa như làn gió xuân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-luong-vi-nguoi-mat-ngu/933083/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.