Ánh ban mai lọt vào giữa những tòa nhà, gió có chút lạnh. 
Lúc này, hầu hết mọi người vẫn còn đang say giấc, thành phố vẫn chưa tỉnh, từng lớp sương trắng đang lặng lẽ phiêu tán. 
Khóe miệng Hứa Nguyệt Lượng mấp máy, ánh mắt Lâm Ỷ Miên rơi vào trên mặt nàng, biết nàng mở miệng sẽ nói xin lỗi. 
“Không cho nói.” Lâm Ỷ Miên ngăn nàng nói. 
Hứa Nguyệt Lượng lập tức mím môi, hai mắt đỏ hoe, nước mắt vừa mới trượt trên má cũng bị gió thổi làm cho đỏ bừng, tóc trên trán rung động, cả người yếu ớt đáng thương. 
Nhưng Lâm Ỷ Miên biết Hứa Nguyệt Lượng cũng không mảnh mai. 
Hứa Nguyệt Lượng dùng đá ném Hứa Dương, Hứa Nguyệt Lượng tức giận chất vấn, Hứa Nguyệt Lượng kiên quyết từ chối sự giúp đỡ của mọi người, một mình mang Hứa Dương đi... tất cả đều thể hiện bản lĩnh cùng kiên cường của nàng. 
Căn hộ của Hứa Nguyệt Lượng sáng cả đêm, nửa tiếng trước Hứa Dương hốt hoảng chạy ra khỏi tòa nhà, Lâm Ỷ Miên lo lắng cho Hứa Nguyệt Lượng nên đã ngăn hắn lại. 
Nhưng mà, Hứa Dương đã trở thành một con chim sợ cành cong, hắn khóc cầu xin Lâm Ỷ Miên cho hắn đi, nói hắn sẽ không bao giờ đến tìm Hứa Nguyệt Lượng nữa, hắn không có đứa em gái này. 
Lâm Ỷ Miên biết Hứa Nguyệt Lượng đã thắng. 
Hứa Nguyệt Lượng đánh một trận ác liệt không có chuẩn bị, nhưng đã giành chiến thắng. 
Hứa Nguyệt Lượng thật lợi hại. 
“Đừng nói xin lỗi.” Lâm Ỷ Miên nhẹ giọng nói, bổ sung những gì muốn nói, “Em không có lỗi với tôi”. 
Cô dừng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-luong-vi-nguoi-mat-ngu/933065/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.