Viên đá đập vào Hứa Dương quả thực khiến hắn phải câm miệng. 
Hắn không tin nổi mà nhìn Hứa Nguyệt Lượng, đôi mắt kinh ngạc đến sắp lồi ra. 
Hứa Nguyệt Lượng ném xong còn muốn ném lần hai, Lâm Ỷ Miên liền chạy tới, ôm eo nàng. 
Hứa Nguyệt Lượng thu tay không kịp, móng tay cào cào trên mu bàn tay cô. 
Lâm Ỷ Miễn cũng không cảm thấy đau đớn, nhưng Hứa Nguyệt Lượng lập tức phản ứng. 
Nàng ném viên đá trong tay đi, nắm tay Lâm Ỷ Miên, không ngừng lặp lại: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi..." 
Mỗi từ nói ra, run rẩy trong giọng nói tăng thêm một chút. 
Đôi mắt nàng dán chặt vào mu bàn tay Lâm Ỷ Miên, nhưng không dám nhìn lên cô. 
"Không sao..." Lâm Ỷ Miên kéo nàng vào ngực, tận lực trấn an nàng. 
Hứa Dương lui về phía sau hai bước, nhỏ giọng nói: "Sao trở nên giống như người điên vậy..." 
Lâm Ỷ Miên nhìn sang, Hứa Dương kêu lên: "Ngọa tào cô nhìn làm gì, tôi nói cái gì đâu, tôi tới tìm em gái tôi không được sao? Nó cứ cúp điện thoại trong nhà, ba tôi còn nằm trên giường bệnh, chuyện chết người..." 
Hứa Nguyệt Lượng run lên một chút. 
Nàng thoát khỏi vòng tay của Lâm Ỷ Miên, hỏi Hứa Dương, "Ba bị làm sao..." 
Hứa Dương nói: "Không phải mày không biết tình huống của ông ấy, không cẩn thận liền đến ICU, những gì anh đã nói với mày không phải là giả, hiện tại trong nhà nhiều việc như vậy, bên kia cũng không rảnh lo, ông ấy sốt ruột không phải lại nằm viện sao…” 
Hứa Nguyệt Lượng nói, "Cần bao nhiêu tiền?" 
Hứa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-luong-vi-nguoi-mat-ngu/933063/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.