Lâm Ỷ Miên nhìn chằm chằm Hứa Nguyệt Lượng, đôi mắt sâu như một vũng nước lạnh. 
Hứa Nguyệt Lượng có cái gì đó không đúng, cho dù muốn... làm chút gì đó, cũng không nên đến khi món ăn vừa được dọn ra. 
Lâm Ỷ Miên đưa tay, dùng lòng bàn tay sờ trán Hứa Nguyệt Lượng. 
Hứa Nguyệt Lượng run lên, trán cũng nóng lên, nhưng không phải là loại sốt. 
Lâm Ỷ Miên dời lòng bàn tay đi, ngồi lại. 
Hứa Nguyệt Lượng nhìn cô, ánh mắt lấp lánh như nước. 
Lâm Ỷ Miên đem bình rượu đặt ở bên cạnh mình: "Ăn trước, uống rượu sau." 
Hứa Nguyệt Lượng cắn môi, nhỏ giọng nói "Ò" một tiếng. 
“Nếm thử tay nghề của tôi thế nào.” Lâm Ỷ Miên đưa đũa cho nàng. 
Hứa Nguyệt Lượng cầm bát ngoan ngoãn ăn hết một đũa đồ ăn, sau đó mới ngẩng đầu bình luận: "Ngon lắm a." 
Lâm Ỷ Miên mỉm cười: "Không tệ như tôi đã nói sao?" 
“Không có, không có, không tệ.” Hứa Nguyệt Lượng nhanh chóng gắp vài món, tỏ vẻ thành khẩn, “Rất ngon, thật sự rất ngon, bác sĩ Lâm làm gì cũng lợi hại.” 
“Ừm.” Lâm Ỷ Miên đáp lại, thấy nàng ăn ngon, cô cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều. 
Bát cơm của Hứa Nguyệt Lượng đi xuống nửa bát, cũng uống không ít rượu. 
Hai má ửng hồng, thoạt nhìn đã say, nhưng đôi mắt lại càng ngày càng sáng. 
Nàng ăn hai ngụm cơm lại liếc nhìn Lâm Ỷ Miên một cái, uống một ngụm rượu lại liếc nhìn Lâm Ỷ Miên một cái, mặc dù đang cùng cô trò chuyện nhưng bộ dáng nàng luôn muốn nói lại thôi, giống như đang gặp rất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-luong-vi-nguoi-mat-ngu/933058/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.