Hứa Nguyệt Lượng phát ngốc. 
Lâm Ỷ Miên đưa nàng trở lại vị trí ban đầu, ngồi trên ghế sô pha. 
Lâm Tử Huyên nhìn bàn tay của Lâm Ỷ Miên trên vai Hứa Nguyệt Lượng, nói: "Đúng là rất lợi hại." 
Lâm Ỷ Miên hỏi: "Có muốn xem lại không? Tôi có, chúng ta có thể chiếu lên màn hình xem." 
Lâm Tử Huyên: "A." 
Lâm Tử Huyên nở nụ cười: "Có phải em sẽ quấy rấy tỷ tỷ nghỉ ngơi không?" 
“Một chút.” Lâm Ỷ Miên không chút khách khí, “Tôi vừa mới ngủ.” 
"Thực xin lỗi..." Lâm Tử Huyên đột nhiên không có tinh thần, bộ dáng rất suy sụp, "Em nhìn thấy tỷ tỷ sinh bệnh có chút lo lắng, cho nên em muốn đến xem......" 
Lâm Ỷ Miên cũng không tránh Hứa Nguyệt Lượng, trực tiếp hỏi, "Sao em biết tôi bị bệnh?" 
Lâm Tử Huyên: "Em nhìn thấy bài đăng của Tiểu Nghệ tỷ." 
Lâm Ỷ Miên cau mày: "Sao em thêm bạn với cậu ta được?" 
Vừa nói xong, người trong ngực co rụt lại. 
Lâm Ỷ Miên rũ mắt nhìn thấy Hứa Nguyệt Lượng cúi đầu, lông mi khẽ động, không dám phát ra đại khí. 
Hoàn toàn mất đi khí thế diễu võ dương oai vừa rồi. 
Lâm Ỷ Miên không nhịn được cười, bàn tay đặt trên vai nàng buông xuống, xoa xoa cánh tay nàng, sau đó thu tay về để Hứa Nguyệt Lượng ngồi thoải mái hơn. 
Lâm Tử Huyên vẫn luôn quan sát động tác giữa hai người, chậm rãi trả lời: "Thêm từ rất lâu rồi, trước khi ra nước ngoài, chúng ta đã gặp nhau một lần. Tỷ tỷ, chị có nhớ không? Ở Thung lũng Hạnh phúc của An Thị......" 
Lâm Ỷ Miên suy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-luong-vi-nguoi-mat-ngu/933024/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.