Trầm mặc vài giây, màu đỏ trên cổ của Hứa Nguyệt Lượng trải dài đến vành tai, Lâm Ỷ Miên nhìn nàng chăm chú, nghĩ rằng cứ im lặng thế này sẽ tốt hơn.
Nhưng Hứa Nguyệt Lượng không nghĩ vậy, nàng khẩn trương, hoảng loạn, lại có hoàn thành chức trách. Nàng cúi đầu, định lách qua Lâm Ỷ Miên.
Lâm Ỷ Miên nghiêng người, chỉ muốn tránh đường nàng, Hứa Nguyệt Lượng lập tức cảnh giác, khi giơ tay lên đã nắm lấy cánh tay của cô.
“Bác sĩ Lâm, chị đứng vững chút!” Hứa Nguyệt Lượng nói.
Lâm Ỷ Miên: "..."
Lòng bàn tay Hứa Nguyệt Lượng nóng rực, đầu ngón tay trắng bệch, lực đạo đến khiến lngười ta có cảm giác toàn thân như bị ép chặt.
“Ừm.” Cô nhẹ nhàng đáp lại, thừa nhận nhu nhược của mình.
Hứa Nguyệt Lượng nghe thấy giọng nói mềm nhẹ của cô, tầm mắt đặt vào mái tóc dài xõa trên quần áo ở nhà, trông mềm mại khiến nàng không nỡ dời mắt.
Một tay nàng vẫn xách bình cách nhiệt, tay còn lại giữ chặt cánh tay Lâm Ỷ Miên như vậy, tạo chỗ dựa vững chắc cho cô, khuyên cô: "Lên giường nằm đi."
Lâm Ỷ Miên rất nghe lời: "Được."
Hứa Nguyệt Lượng đỡ cô đi vào trong, ánh mắt tập trung vào chân, ánh mắt chú ý dưới chân, dư quang chú ý người bên cạnh, cũng không quan tâm đến hoàn cảnh xung quanh.
Nàng tiếp tục đỡ Lâm Ỷ Miên nằm xuống giường một lần nữa, sau đó thở dài nhẹ nhõm nói: "Tôi nên gửi tin nhắn cho bác sĩ Lâm, tôi thấy nhà chị có mã khóa, như vậy sẽ không phiền chị đi mở cửa..."
“Không sao.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-luong-vi-nguoi-mat-ngu/933022/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.