Lâm Ỷ Miên, Hứa Nguyệt Lượng và Chu Dũng ngồi ở khu vực nghỉ ngơi. 
Ba nhân viên vây quanh họ, rất tận tâm, rót nước, đo huyết áp, quan sát tình trạng của ba người. 
Bộ dạng sẵn sàng đón quân địch, giống như tiếp theo có thể nhấn 120 đi ra ngoài. 
Lâm Ỷ Miên cầm cốc nước, dùng ngón tay cái vẽ vòng tròn. 
Hứa Nguyệt Lượng đang ngồi trên sô pha với cô, nhưng cách xa nửa thân, lưng thẳng, đang chuyên chú lắng nghe nhân viên nói. 
Nói nếu cảm thấy không thoải mái thì phải nói với họ, nói trước đó có người bị tai nạn mới lo lắng như vậy. Nói hổ là giả, người giả hổ nên không nhất thiết phải xuất hiện trong mọi nơi, đó là nhiệm vụ ẩn. 
"Oa..." Hứa Nguyệt Lượng khẽ cảm thán, "Vậy chúng ta thật may mắn a." 
Khi nói chuyện, cổ sẽ có cơ tác động, bả vai chìm xuống là vẫn còn có chút khẩn trương. 
Nhân viên cười nhìn Chu Dũng bên cạnh: "Này cũng không biết là may hay rủi." 
Chu Dũng nằm trên sô pha, ngơ ngác nhìn lên trần nhà, tay chân như nhũn ra. 
Hai nhân viên còn lại ở bên cạnh hắn, hắn còn đang nói chuyện vừa mới xảy ra: "Oa, các người thật sự quá đáng, thanh thiếu niên bị dọa sợ thành như vậy, đó thật sự là lồng sắt lớn a, cả đời này tôi chưa từng bị nhốt hóa ra cảm giác bị nhốt là như vậy... mấy người cho tôi nghỉ ngơi một chút, hiện tại tôi không muốn động đậy..." 
Hứa Nguyệt Lượng nhìn Chu Dũng, sau đó quay đầu nhìn Lâm Ỷ Miên. 
Ánh mắt hai người vừa chạm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-luong-vi-nguoi-mat-ngu/933013/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.