Hứa Nguyệt Lượng vẫn đặt tay lên má, nhưng lông mày đột nhiên giãn ra. 
Nàng nhìn Lâm Ỷ Miên, kinh hỉ kêu lên, "Bác sĩ Lâm!" 
“Ừm.” Lâm Ỷ Miên trả lời nàng. 
Sau đó Hứa Nguyệt Lượng mới nói: "Đúng vậy, tôi tới cắt chỉ." 
Nàng nhìn trái nhìn phải, do dự không biết muốn nói gì, nhưng cuối cùng lại đến gần Lâm Ỷ Miên, thấp giọng hỏi cô: "Bác sĩ Lâm, chị có rảnh không? Sắp giờ nghỉ trưa rồi đi? Tôi mời chị ăn cơm." 
Lâm Ỷ Miên nhướng mày, Hứa Nguyệt Lượng thực sự rất kỳ quái. Thời điểm không nghĩ tới thì không chào hỏi, khi nghĩ tới thì mời ăn cơm. 
Nhưng Lâm Ỷ Miên không thể đeo khẩu trang ăn cơm, cho nên cô từ chối lời mời của Hứa Nguyệt Lượng: "Đi ăn cơm không tiện lắm, nhưng có chuyện gì thì em có thể nói thẳng." 
Tốt nhất là có việc. 
Có người đi ngang qua họ, Hứa Nguyệt Lượng lùi lại một bước, giả vờ như không có chuyện gì. 
Lâm Ỷ Miên: "..." 
Sau nhiều chuyện, hiện tại cô đối với Hứa Nguyệt Lượng là thứ gì đó vô hình sao? 
Lâm Ỷ Miên vung tay: "Không có việc gì thì tôi bận tiếp, có bệnh nhân chờ tôi." 
Hứa Nguyệt Lượng: "A, vậy chị làm việc tiếp đi." 
Cứ để Lâm Ỷ Miên đi qua như vậy. 
Lâm Ỷ Miên đi thẳng đến góc hành lang, nhưng Hứa Nguyệt Lượng không ngăn cô lại. 
Rẽ vào góc cua, Lâm Ỷ Miên dừng chân, thở ra một hơi dài. 
Cô có chút không phục, trước kia không tiếp xúc cũng không sao, hiện tại Hứa Nguyệt Lượng nhổ răng, cô cũng đã tận lực, chẳng lẽ không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-luong-vi-nguoi-mat-ngu/932994/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.