Còn về hắn sau khi nói xong thì lại quay mặt ra bên ngoài mạng thuyền ung dung ngắm cảnh làm như không nghe thấy lời kia không quang tâm đến sự đời.
Còn nữ tiếp dẫn sứ sau khi nghe lời đo thì nhẹ nhàng ngẩn đầu lên hỏi:
- Là vị sư đệ nào nói ra lời ấy có thể đứng ra được không?.
Qua một lúc vẫn không ai có phản ứng đột nhiên một giọng nữ vang lên:
- Ngũ sư muội có lẽ ta biết là kẻ nào lại dám nói lời đó với sư muội đấy.
Hắn đang ngắm cảnh thì nghe được giọng nói kia mới chợt nhớ đến cái nữ nhân mà hắn cứu trong đợt tìm kiếm vừa qua thầm nói không ổn cái nữ nhân này chẳng phải là đệ tử để viện đi lịch luyện hay sao.
Hắn nói trong miệng:
- Xong rồi, xong thật rồi sao ta lại quên mất nàng ta cũng đi theo cơ chứ, Vu Hạ Uyên, mẫu thân cũng thật là hôm qua sao không nói với ta về việc này haizz, đành tùy cơ vậy.
Vị ngũ sư muôi hỏi:
- Tam sư tỷ biết là ai sao?.
Vu Hạ Uyện gật đầu:
- Ừm, ta có gặp qua hắn trong chuyến lịch luyện lần này.
Vị ngũ sư muội kia hơi ngạc nhiên hỏi:
- Tỷ từng gặp được hắn sao, vậy có thể chỉ cho ta được không?.
Vu Hạ Uyên gật đầu rồi đưa tay lên chỉ về một hướng khi vị ngũ sư muội kia nhìn theo hướng chỉ tay của nang chỉ thấy ở đó có duy nhất một người khoác trên thân một bộ bạch y bằng lụa cao cấp trên bạch y có hoa văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-long-thien/3753409/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.