Cô tiếp tục vừa khóc vừa nói:
- Ngươi cũng...híc...biết mình quá....quá...đáng sao?...đồ bất nhân....híc.
Hắn nghĩ ta là yêu thú a bất nhân là đúng mà, hắn buồn bực trả lời:
- Rồi rồi, thôi nào giờ trời cũng đã sắp tối đấy tỷ nên đến chỗ Bạch Nguyệt đi, còn ta phải đi tìm ít cây khô để sưởi ấm và bữa tối cho chúng ta đây.
Cô lau nước mắt gật đầu sau đó đi đến chỗ Bạch Nguyệt, Bạch Nguyệt lại tốn chút thời gian ngồi trò chuyện và an ủi cô, còn hắn thấy tình hình đã được kiểm soát thì bắt đầu tìm kiếm củi khô cùng lúc săn một vài con yêu ngư trở về, trong lúc hắn đi tìm đồ cả hai nữ nhân này đã dời đi đến chỗ ít yêu thú chú ý hơn nên đợt về đầu tiên của hắn phải mất chút thời gian tìm cả hai. đi về khoản ba chuyến thì đã đủ lương thực cùng củi khô lúc này mặt trời vừa lặng không lâu, hắn dùng hai ngón tay niệm ra một ngọn lửa nhỏ châm vào đống củi một lúc sau sáu con yêu ngư điều đã được nướng chính dưới tay hắn, hắn đưa cho mỗi người hai con bắt đầu thưởng thức.
Sau khi ăn xong hắn hỏi:
- Này Vu tỷ tỷ, tỷ là học sinh của Đế Quốc Học Viện nhỉ?.
Vu Hạ Uyên quay sang chỗ khác chuản bị ngủ hắn lại nói:
- Thôi mà tỷ nói chuyện đi, chuyện lúc chiều ta đã xin lỗi rồi còn gì chứ.
Cô hừ nhẹ:
- Hừ, ngươi tưởng xin lỗi là xong sao?.
Hắn cười lên tiếng:
- Vậy tỷ muốn ta đền bù gì đây?.
Cô cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-long-thien/3753384/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.