Thập Tam không điều khiển được thân thể mình vẫn quay về nhà Đại Ngưu, khi hắn nhẹ nhàng đẩy cửa vào, Đại Ngưu vốn đang phải nằm trên giường giờ lại run rẩy đứng trên ghế, mà đầu của y đã chui vào trong vòng thòng lọng treo trên xà ngang. Đại Ngưu hiểu nhiên nhìn thấy Thập Tam đi tới, kinh ngạc đẩy ngã ghế, còn bản thân y thì cứ vậy treo lơ lửng giữa phòng.
Bịch một tiếng, Đại Ngưu bị Thập Tam đá vào góc tường ngất đi, Thập Tam vội vàng chạy lại cạnh Đại Ngưu, thử thăm dò hơi thở của Đại Ngưu, biết được vẫn còn sống, hắn mới nhẹ thở, sau khi lãnh tĩnh xuống Thập Tam mới lạnh lùng nhìn Đại Ngưu, nam nhân này rốt cuộc là có ma lực gì mà có được sự chú ý của hắn.
Đại Ngưu hôn mê ở góc tường toàn thân trên dưới đều là vết cắn tím bầm, giống như một miếng giẻ rách ngẫu nhiên bị ném vào đó, Thập Tam hiếm khi dậy lên lòng trắc ẩn, ôm Đại Ngưu đặt lại lên giường, kéo chăn đắp cho y, tựa hồ là sự thô ráp của chiếc chăn đụng đến vết thương Đại Ngưu, Đại Ngưu đau đớn chau mày khó chịu thở dốc, như một hài tử phải chịu ủy khuất. Tay của Thập Tam không tự khống chế được đặt giữa chân mày của y, nhẹ ấn cho nơi đó thẳng lại.
Đại Ngưu khó chịu liên tục hừ hừ, nơi ngọn lông mi dài dài còn vương lệ châu, hai mắt nhắm chặt che giấu đi đôi mắt thanh minh, hai gò má đỏ hồng, như ráng chiều ở chân trời, ngay cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-loan-loan/2189442/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.