Hạ triều xong, Cơ Doanh Đế mệt mỏi dựa vào cửa sổ, gọi Thường công công đến, “Đi mời Hiền Phi tới đây, trẫm mấy ngày nay không nói chuyện với ái phi rồi.”
Khi Hiền Phi tới thì thấy Cơ Doanh Đế đang xem sách, Cơ Doanh Đế phất tay cho tất cả cung nữ lui xuống, Hiền Phi Hoàn Nhan Hồng Ngọc hơi cúi chào, rồi ngồi cạnh giường của Cơ Doanh Đế. “Hoàng tượng, gần đây thân thể có khỏe không, thần thiếp đặc biệt có làm chén canh cho hoàng thượng, hoàng thượng nếm một chút đi.” Cơ Doanh Đế gật đầu, nhìn Hoàn Nhan Hồng Ngọc mở hộp ra, múc một chén canh đầy. “Trẫm tự uống được.” Hoàng Nhan Hồng Ngọc nhìn hoàng đế uống canh, đứng lên muốn múc tiếp. “Đủ rồi, phân lượng hôm nay đủ rồi đi.” Cơ Doanh Đế cầm khăn lau miệng, Hoàn Nhan Hồng Ngọc chấn kinh nhìn ngài.
“Hoàn Nhan Phi Phi, ngươi vẫn không thể bỏ tâm thù hận xuống sao?”
“Bỏ, nực cười, làm có có thể bỏ được.” Hoàn Nhan Phi Phi đứng lên, thần sắc dữ tợn, “Cho dù ngươi biết thì lại thế nào, ngươi đã uống mười năm rồi, dù có thần tiên cũng không cứu được.”
“Trẫm chỉ thiếu nợ một mình Hoàn Nhan Hồng Ngọc, có trả thì cũng chỉ trả nợ cho Hoàn Nhan Hồng Ngọc, còn về ngươi, Hoàn Nhan Phi Phi, đừng được một tấc lấn một thước.” Cơ Doanh Đế vứt quyển sách trong tay đi, Thường công công ở bên ngoài nghe thấy lên tiếng, “Vạn tuế gia?”
“Không có lời của ta, đừng tiến vào.” Đợi bước chân đi xa, Cơ Doanh Đế đứng lên nhặt lại sách,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-loan-loan/2189419/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.