Xích Dương cũng ngây ngẩn cả người, hắn vốn cũng không đến chỗ này, nhưng bóng dáng kia vừa xuất hiện, hắn liền nhịn không được theo đuổi.
Đợi đến hắn giật mình nhận ra liền ở chỗ này.
Hắn cũng không lập tức rời đi, mà ở lại chờ.
Tửu lâu này vừa khai trương không lâu, hắn cũng biết, nhưng cũng chưa thấy nàng đến lần nào, nàng Hoa Đăng hội đến nơi này làm cái gì đâu!?
Nhưng mà...
Hắn quan tâm này đó làm cái gì! Nàng cùng hắn không quan hệ a!
Hắn tại chỗ xoắn xuýt thật lâu, đến cuối cùng nàng cũng trở ra.
Bị bắt tại trận, hắn cũng không sinh ra lúng túng, chỉ chăm chú nhìn người trước mặt.
Lam Nguyệt cũng có chút ngoài ý muốn, không nghĩ có thể gặp Xích Dương tại đây, mà hắn tựa hồ đang chờ nàng?
Phải không??
Lúc này thiếu niên như cũ đầu tóc rối bời, quần áo mặc dù rách nát nhưng lại rất sạch sẽ. Hắn làn da trắng noãn, dung nhan như cũ bị tóc che khuất, chỉ lộ ra một đôi mắt đỏ như máu.
Nhìn thế nào đều không giống nhân loại. Nhưng nàng cũng không giống, nàng cũng không phải người??
Có cảm giác đang tự mắng bản thân.
Lam Nguyệt thần sắc như thường đi đến trước mặt hắn, nghiêm túc hỏi:
"Ngươi tìm ta?"
"Không có"
Xích Dương bình tĩnh trả lời nàng.
"Vậy ngươi đứng đây làm gì?"
"Ta đứng trước nhà ngươi?"
"Ừ"
"..."
Không phải đâu? Nhà nàng!!! Nhà nàng ở đây!!?
Xích Dương có chút hoảng hốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-lam-cuu-thien-tuyet-the-chi-ton-khuynh-thien-ha/2326196/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.