Chương trước
Chương sau
[...Lời nó vừa nói kia, không phải yêu cầu, càng không phải hỏi ý bà, mà là truyền đạt ý tứ! Bà cho cũng được, không cho cũng không sao! Bởi vì ý kiến của bà không cần thiết, nàng cũng không quan tâm...]

_________

Lam Nguyệt đuổi Phỉ ma ma đi, vừa phân phó Lục Y đem trà đổ đi, bên ngoài liền truyền đến ríu rít thanh âm:

"Chủ nhân! Chủ nhân! Tiểu Lam trở lại a! Thật sảng khoái!"

Lam Nguyệt nhìn tiểu lam điểu bay vào, thanh âm không ngừng, biểu tình hưng phấn cực, hơi cong cong khoé môi.

"Chủ nhân! Nữ nhân kia quá chán ghét! Ta chỉnh nàng đến thảm! Líu lo! Chỉ cần nàng chạm vào cái gì, ta đều đập nát! Đến ghế không thể ngồi, giường cũng không thể nằm, hiện tại còn ngất xỉu phải nằm trên đất đâu! Líu lo"

Tiểu Lam ríu rít kể chiến công đầu tiên của mình, cực kì hưng phấn!

Mặc dù nó đường đường cao quý linh thú, lại đi làm.. khụ.. mấy chuyện này, nhưng vậy thì sao? Nó vui, nó thích, nó liền làm! Ai quản nó! Chủ nhân nó không quản ai dám quản nó? Líu lo!

Lam Nguyệt cười một tiếng, đúng vậy, nàng sai tiểu Lam ẩn thân đi theo Lâm Hoả Nhi giở trò. 

Không ngờ tiểu tử này đi liền nghiện, đến hiện tại mới trở về.

"Được rồi, trở lại Điện tu luyện, không được lười biếng, ngươi quá yếu!"

Cũng không đợi tiểu Lam trả lời, Lam Nguyệt liền đem nó tới không gian. Thuận tiện lại ngắt liên hệ.

Tiểu Lam: "..."

Chủ nhân, ta làm nhiệm vụ trở về, người không khen ta thì thôi, cũng cho ta ở ngoài chơi một chút a! Bên trong một cái giới linh không hình dạng, một con mèo mê ngủ, một nam nhân không biết sống chết, một "người" bị giam không thấy mặt mũi, cũng không buồn nói chuyện, nó ở trong này có ngày sẽ bị bức điên a! Chủ nhân, người thương khế ước thú của người một chút không được sao??

Tiểu Lam cảm thấy tâm hồn nhỏ bé của nó đã bị tổn thương! Cần ai đó an ủi!

Này đó Lam Nguyệt cũng không biết, nàng lại lấy áo choàng rời đi.

______

Một ngày trôi qua, Lục Y không biết ra sao, một ngày này tiểu thư đều không trở về, mãi đến tối mịt mới trở về. Nàng cũng không hỏi tiểu thư đã đi đâu, chỉ chuẩn bị nước tắm cùng bữa tối.

Sang ngày thứ hai, Lam Nguyệt lại rời đi, nhưng chỉ đến gần chiều liền trở về, Lục Y không biết vì sao, nhưng đến chiều liền hiểu.

Thì ra Tiểu thư trở về đợi Phong Mị Nhi, Lục Y thấy Phong Mị Nhi gương mặt âm trầm vào tiểu viện. Nàng có chút thắc mắc, tiểu thư làm sao biết buổi chiều bà ta sẽ đến mà chờ??

"Phượng Lam Nguyệt! Gan của ngươi ngày càng lớn rồi!"

Vừa vào cửa, Phong Mị Nhi đã lạnh lùng nói, hình tượng từ mẫu trước mặt thế nhân hoàn toàn biến mất.

Đúng vậy, trước mặt Phượng Lâm Thiên và người khác, Phong Mị Nhi từ ái, hiền hậu, là một vị kế mẫu hoàn hảo nhất.

Nhưng không ai biết, vị phu nhân bọn họ xem là từ ái, hiền hậu sau lưng rắn rết cỡ nào.

Đối với loại người này, Lam Nguyệt không còn gì để bình ngoài bốn chữ

_____ tiện đến cực điểm!

Lam Nguyệt lạnh lùng nhìn Phong Mị Nhi xông vào, từ trên giường đứng lên.

"Có chuyện gì nói, không có cút"

Phong Mị Nhi sững sờ, không phải nàng lần đầu thấy Lam Nguyệt phản nghịch, nhưng lần đầu thấy nàng bày ra bộ mặt không kiên nhẫn kia.

Phong Mị Nhi đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, tựa như một luồng hàn khí xông thẳng vào cơ thể. 

Phong Mị Nhi lùi bước.

Đụng đến nha hoàn phía sau, bà mới giật mình, bà sợ cái gì!? Một phế vật yếu đuối hèn nhát mà thôi, bà có cái gì phải sợ! Gặp quỷ!!

"Còn dám cãi lại? Tốt! Hôm nay bổn phu nhân sẽ cho tiện chủng ngươi biết cái gì nên làm cái gì không nên làm!!"

Phong Mị Nhi nói xong, gương mặt xinh đẹp vặn vẹo dữ tợn, bàn tay bảo dưỡng thoả đáng, hết sức xinh đẹp. Bà giơ lên, đầu ngón tay hơi cong lại.

Một bạt tay này giáng xuống, không chỉ đơn giản làm gương mặt đỏ lên, mà còn sẽ cào da mặt xuất huyết. Nếu không trị kịp, nói hủy dung cũng không quá.

Lam Nguyệt hết sức nhẹ nhàng tránh thoát, bàn tay vồ hụt, Phong Mị Nhi hơi lảo đảo, Lam Nguyệt rất vui lòng bồi thêm một cước, Phong Mị Nhi hét một tiếng, văng ra xa.

"Phu nhân!"

Phỉ Thúy Trân Châu còn đang cười trên nổi đau người khác, lúc này mới phản ứng thì Phong Mị Nhi đã bị đá văng, vội vàng hô một tiếng, chạy đến đỡ người.

Phỉ ma ma lúc này không theo đến, nghe đâu lúc từ viện nàng về đã bệnh nặng, cũng không biết là thật hay giả, nhưng lúc nào cũng sợ hãi, tựa như là bị cái gì doạ điên rồi.

Lam Nguyệt rất vô tội a, nàng cũng không làm cái gì nha! Nàng đáng sợ như vậy sao?

Tiểu Lam, Linh đang xem kịch trong Hàn Nguyệt Điện: "....."

Chủ nhân nhà nó bên ngoài thanh lãnh lạnh nhạt như trích tiên, chỉ có chúng nó biết, nàng trong tâm thối nát đến cỡ nào!!

Tiểu Lam âm thầm may mắn, lúc trước nó mặc dù đem phiền phức đến chỗ nàng, nhưng nàng không biết, sau cũng không chọc nàng, không cùng nàng đối nghịch.

Tiểu Lam đáng thương nào biết, Lam Nguyệt không phải không biết, chẳng qua đang tìm cơ hội chỉnh nó mà thôi a

Phong Mị Nhi bị đạp đến đầu óc choáng váng. Bà mặc dù là Tướng quân phu nhân, nhưng tu vi lại chẳng ra sau, một đạp này khiến bà bị đạp đến đầu óc quay cuồng, không kịp nói gì liền hoa hoa lệ lệ ngất đi.

"Phu nhân! Phu nhân!"

Phỉ Thúy, Trân Châu hoảng sợ kêu lên, mấy tiểu nha hoàn cũng loạn lên, Lục Y dường như không chút lo lắng cúi đầu đứng phía sau Lam Nguyệt.

Mấy lần như vậy, nàng đều biết, tiểu thư ra tay, liền có nắm chắc, dù là Phong Mị Nhi, tiểu thư cũng sẽ không có việc.

"Cút"

Lam Nguyệt lạnh lùng phun ra một chữ, xoay người vào trong.

Phỉ Thúy thấy nàng như vậy, tức giận nhảy đến, công kích Lam Nguyệt.

Lam Nguyệt khẽ nhíu mày, nhạt đến mức khó có thể nhìn thấy, nhẹ nhàng tránh thoát một quyền của Phỉ Thúy, lại trở tay nắm lấy tay nàng ta, hơi dùng sức.

"A.."

Phỉ Thúy tê tâm phế liệt kêu lên, bị Lam Nguyệt ném đi giống như ném rác, không biết cố ý vô tình ném đến chỗ Trân Châu vừa đỡ Phong Mị Nhi đứng dậy.

Rầm một tiếng, cả ba chật vật nằm trên đất, Phong Mị Nhi bị đau đến tỉnh lại, thấy Phỉ Thúy nằm trên người mình tức giận mắng một tiếng, đẩy Phỉ Thúy đang ôm tay run rẩy ra.

Phong Mị Nhi vừa tỉnh lại không thấy, nhưng xung quanh tì nữ lại húp một ngụm khí lạnh.

Một chiêu đơn giản của Nhị tiểu thư vừa rồi, đem tay Phỉ Thúy tỷ cấp bẻ gãy!

Đáng sợ, may mắn bọn họ không ra tay, nếu không....

Mấy nha hoàn rùng mình, run run rẩy rẩy đỡ ba người dậy.

Phong Mị Nhi tựa hồ lúc này mới chú ý Phỉ Thúy cánh tay, mắt trừng lớn tay chỉ vào Lam Nguyệt mắng:

"Ngươi, tiện..."

"Muốn giống nàng?"

Lam Nguyệt ngước nhìn Phỉ Thúy, lạnh băng cắt lời Phong Mị Nhi.

Phong Mị Nhi bản năng rụt tay lại, lúc này bà ta phát giác không đúng.

Đây không giống Phượng Lam Nguyệt!

Phượng Lam Nguyệt kia mặt dù bị khi dễ cỡ nào cũng đều không dám nói lời nào, hơn nữa vừa nhìn thấy bà ta sẽ run rẩy, một lời cũng không dám nói.

Phong Mị Nhi nhíu mày, che dấu sự nghi ngờ, không biết thế nào lại dịu giọng lại nói:

"Nguyệt Nhi, có gì từ từ nói, chúng ta đều là người nhà, cần gì động thủ động cước"

Phong Mị Nhi lúc này đau đến không xong, lại vẫn cố nặng ra tươi cười, nên tươi cười này có chút cứng nhắc, không như bình thường từ ái.

"Phải không?"

Lam Nguyệt cười không chút để ý.

Ý cười trên mặt Phong Mị Nhi hơi cứng lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục.

"Nguyệt Nhi, kỳ thực mẫu thân đến..."

"Mẫu thân ta đã chết"

Lam Nguyệt lạnh lùng ngắt lời.

Phong Mị Nhi âm thầm nắm chặt tay, mặt lại cười tươi nói:

"Hảo, hảo, hôm nay ta đến là muốn đem tin tốt cho con a"

"Tin tốt?"

"Đúng đúng, chuyện là chúng ta quyết định để con vào Vân Uyên học viện học tập, đây là học viện tốt nhất Đông Nhạc ta, con cũng biết, được vào đến đều là tinh anh trong tinh anh, thiên tài trong thiên tài!"

Phong Mị Nhi nâng cao giọng, mang theo chút đắc ý.

Theo Lam Nguyệt biết, con của Phong Mị Nhi đại thiếu gia Phượng Vân Tường đang học tại học viện, là thiên tài đang nổi bậc trong top tinh anh, đại tiểu thư Phượng Lam Uyển cũng từng học tại đó, sau lại được một trưởng lão trong tông môn nào đó xem trọng thu làm đệ tử. Những đứa con khác của Phượng Lâm Thiên cũng có 3 đứa được vào học, là Phượng Vân Long, Phượng Lam Yên cùng Phượng Lam U.

"Nga"

Lam Nguyệt tùy ý đáp một tiếng.

Phong Mị Nhi: "..."

Nga một tiếng là ý gì? Nàng ta không phải nên mừng như điên sao!! Vị hôn thê của nàng, à không đã là quá khứ rồi, Thế tử Long Kiến Phong cũng ở đó a! Toàn Đế Đô ai không biết Phượng Lam Nguyệt thích Long Kiến Phong như thế nào! Hôm bị người từ hôn vẫn nháo lấy tính mạng uy hiếp không chịu đâu! Bây giờ bình tĩnh như vậy là cái gì!! Phượng Lam Nguyệt quả nhiên có vấn đề!

"Được rồi, à, ngày mai Hoa đăng hội, trong cung có thiết yến, ta cho người chuẩn bị quần áo rồi mang đến, con nghỉ ngơi tốt, ngày mai theo ta cha con cùng các huynh đệ tỷ muội vào cung"

"Ờ"

Chỉ một tiếng đáp tùy ý, Phong Mị Nhi kiên nhẫn đã dùng hết, vội từ giã:

"Ta trở về, con nhớ nghỉ ngơi sớm một chút"

Phong Mị Nhi cáo từ xong rời đi, nhưng vừa đi đến cửa, lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng kia vang lên:

"Tối nay ta sẽ dọn vào Thính Tuyết Viện"

Phong Mị Nhi bước chân một đốn, âm trầm nắm chặt tay, món tay đâm vài da thịt đã bật máu, bà ta cũng không hay biết.

Thính Tuyết Viện là viện chủ, cũng là viện của tiện nhân Cơ Liên Tuyết kia!

Nhiều năm như vậy, Phượng Lâm Thiên vẫn không quên được tiện nhân kia! Viện kia cũng không cho nàng ở, vẫn luôn bỏ trống!

Bà cũng không cho người dọn dẹp, nhưng nàng biết! Cũng nhìn thấy! Phượng Lâm Thiên một thời gian sẽ vào đó nhìn rồi ngẩn người.

Bà hận! Tiện nhân kia chết cũng đã chết! Vì cái gì âm hồn không tan! Lại phá hủy cuộc sống của bà!

Con của tiện nhân kia cũng vậy! Đều là tiện nhân!

Lời nàng vừa nói kia, không phải yêu cầu, càng không phải hỏi ý bà, mà là truyền đạt ý tứ!

Bà cho cũng được, không cho cũng không sao! Bởi vì ý kiến của bà, không cần thiết, nàng cũng không quan tâm! Nàng nhất định sẽ vào đó ở!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.