Xích Dương trầm mặc nhìn nàng hồi lâu, không khí có chút ngượng ngùng, Lam Nguyệt có chút không tự nhiên khụ một tiếng, sau đó nghiêm túc mở lời:
"A Dương, Ngươi có muốn hay không đi cùng ta?"
Xích Dương ngẩn đầu, nhìn thiếu nữ trước mắt.
Nàng lúc này đứng ngược ánh sáng, tóc dài rũ xuống nhẹ phất phơ, nàng sống lưng thẳng tắp, lộ ra một cỗ khí thế cao ngạo không ai sánh được, trong cao ngạo lại lộ ra một cỗ hơi thở tôn quý, Xích Dương đột nhiên có chút hoảng hốt.
Tựa như có nàng tại, hắn sẽ không cần lo lắng bất kì thứ gì.
Xích Dương đứng dậy, hắn thương đã lành hoàn toàn, thậm chí còn tốt hơn lúc trước. Cũng không biết nàng cho hắn ăn cái gì, vết thương lại nhanh chóng lành lặng như vậy.
Từ nhỏ đến nay, hắn lần đầu có cơ thể lành lặng như vậy. Rất lâu sau, Xích Dương mới trả lời nàng:
"Không cần"
Hắn bước đi, một thân y phục rách nát, nhưng sống lưng thẳng tắp, lần này cũng không cúi đầu nữa mà ngẩn đầu bước đi.
Lam Nguyệt cũng không đuổi theo, hai tay ôm ngực đứng ở phía sau nhìn hắn, gương mặt không có biểu cảm tức giận hay khó chịu nào.
Nàng không thích ép buộc người khác.
Mặc dù từ hắn nàng thấy được bản thân, nhưng nàng cũng không phải thánh nhân.
Đi được vài bước, Xích Dương bỗng dừng lại, hắn hơi nghiêng đầu nhìn lại, đầu tóc rối bù tán loạn trong gió, Lam Nguyệt dường như nhìn thấy hắn đang cười, nói với nàng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-lam-cuu-thien-tuyet-the-chi-ton-khuynh-thien-ha/2326162/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.