*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ầm ầm!
Rống!
Cuồng phong ngày càng dữ dội, sấm chớp liên hồi, thiên địa tựa như sụp đổ, khắp Lạc Nhật sơn mạch ngập trời tiếng Ma thú gầm rú.
"Mọi người rời đi! Nhanh chóng tìm đến nơi an toàn"
Lúc này Khương Ngọc thanh âm vang lên đến, giữa không gian hỗn độn như vậy mà vẫn truyền được vào mọi người tai, hắn đã dùng đến linh lực truyền âm.
Mọi người nhao nhao động, nhanh chóng tập hợp lại rời đi.
Chóc lát cả đoàn tìm đến một nơi thoáng đãng không nguy hiểm khi, tập trung trên cao nhìn thiên không buông xuống dị tượng. Có tò mò, có kinh hãi, có lo sợ.
Rống!
Lúc này một tiếng rống to lớn vang lên, tựa như từ trung tâm Lạc Nhật sơn mạch truyền đến, thanh âm vang dội, hoàn toàn áp đảo những thanh âm khác.
"Dị tượng này là..."
Khương Ngọc lẩm bẩm, ánh mắt nhìn về bầu trời trung tâm Lạc Nhật sơn mạch, chợt hắn đồng tử co rụt, kinh hãi nói:
Nơi này động vật chẳng phải là Ma thú, hiện tại lại là cái gì Linh thú?
Lam Nguyệt hơi nhướng mày, nhìn hắn hỏi.
"Linh thú là cái gì?"
"Linh thú ở Huyền Linh đại lục chính là hy hữu a! Càng chớ nói là cao cấp linh thú, chẳng trách hôm nay Lạc Nhật sơn mạch như vậy náo nhiệt, hẳn là có tin tức truyền ra"
Khương Ngọc tựa như lẩm bẩm, tựa như nói với Lam Nguyệt.
"Thực sự!? Ca, huynh nói là Linh thú!? Chúng ta tại sao không nhận được tin tức!!?"
Hồng Lăng nghe Khương Ngọc nói, đôi mắt đẹp trợn to, thanh âm mang theo kích động.
Khương Ngọc lại lắc đầu, tiếp tục nói:
"Lần này linh thú cấp bậc quá cao, sợ là có khác linh thú bảo hộ, không dễ đoạt, hiện tại chúng ta lại trong thời gian lịch luyện, năng lực không đủ, không thể đơn phương độc mã tiến vào vùng trung tâm. Này chiến đấu ít nhất phải là Thiên Dương Cảnh cường giả "
Hồng Lăng cắn cắn môi, bất mãn lên tiếng:
"Còn không phải nhị trưởng lão!!!"
Ni mã!
Có nhà ai trải nghiệm thực chiến lại đem con cháu linh lực áp chế, lại đá ra ngoài không!!!!
Còn nói không đủ một năm không cho trở về!??
Bên ngoài nhỡ gặp kẻ thù tập kích làm sao a!!.
Quá đáng!
Hết sức quá đáng!!!
Lam Nguyệt con ngươi hơi chuyển, Thiên Dương Cảnh cường giả? Aizz, xem ra này bảo bối cùng nàng vô duyên a ~
"Được rồi, chuyện này chúng ta quản không đến"
Khương Ngọc bất đắc dĩ an ủi nàng, quay sang mọi người.
"Chúng ta hiện tại nhanh chóng rời đi, Lạc Nhật sơn mạch đã không an toàn"
"Dạ"
Mọi người ứng một tiếng, vội vàng theo Khương Ngọc bước chân rời đi. Lam Nguyệt cũng theo phía sau.
Ầm ầm!!
Đoàn người đang trên đường rời đi, bỗng phía sau truyền đến ầm ầm thanh âm, đoàn người nghi hoặc nhìn lại, Khương Ngọc sắc mặt khẽ biến
Chẳng lẽ lại là...
Ngay sau đó, một, hai đầu ma thú xuất hiện, mọi người lúc này sắc mặt đều biến đổi vì tiếp sau đó càng nhiều hơn phía sau, này là một đoàn hỗn loạn ma thú!
"Không tốt! Là thú triều! Mọi người mau rời đi!!"
Khương Ngọc hét lớn một tiếng, đoàn người phản ứng lại đây, vội vàng hoản loạn bỏ chạy, bất quá dù nhanh đến đâu vẫn bị đoàn ma thú đuổi kịp, đã có người bị tuột lại phía sau, bị Ma thú giẫm đạp.
Lam Nguyệt quan sát đến, đoàn thú triều này là do hoảng sợ mà hình thành, hoàn toàn không công kích, nhưng nếu bị giẫm đạp, kia...
"Lên cây! Mau!"
Lam Nguyệt dùng đến Linh lực, hét lớn một tiếng, dẫn đầu nhảy lên cây.
Mọi người thấy vậy cũng nhao nhao nhảy lên.
Hồng Lăng hoàn toàn không có cơ hội nhảy lên cây, chậc vật bị đàn thú nghiền ép.
"Lăng Nhi!"
Khương Ngọc bỗng nhiên la lên, cả người từ trên cây nhảy xuống.
Hắn huy tay, một đoàn vành óng linh lực bắn ra, giúp Hồng Lăng đánh bậc những ma thú gần đó.
"Lăng Nhi, muội không sao chứ!?"
"Ca, muội không sao"
Hồng Lăng thở dóc, khẽ lắc đầu nói.
Khương Ngọc dùng linh lực làm lá chắn, nhìn đến hắc y Lam Nguyệt trên cây đang nhìn hắn, Khương Ngọc ánh mắt đột nhiên sắc bén, hắn nắm lấy tay Hồng Lăng nhanh chóng ném.
"Đi!"
Hồng Lăng chỉ nghe thấy Khương Ngọc một từ, cả người liền bị ném lên không, nàng mở to mắt nhìn Khương Ngọc cận lực chóng đỡ bên dưới, cảm giác bất lực.
Ngay sau đó bên hông căng thẳng, nàng rơi vào một vòng tay, Hồng Lăng cũng bất chấp như thế nào, nhào lên phía trước, hét lớn:
"Ca ca"
Nàng cùng ca ca mặc dù có linh văn cường đại, nhưng chóng lại thú triều là không kết quả a! Này số lượng quá lớn, linh văn không thể hoàn toàn giải quyết được!
Hồng Lăng giật mình quay lại, đã thấy Lam Nguyệt thả người xuống, thân ảnh chợt loé, đã xuất hiện ở Khương Ngọc bên cạnh.
Khương Ngọc nhìn đến Lam Nguyệt giật mình, không ngờ đến Lam Nguyệt đột nhiên xuất hiện, tức giận nói:
"Ngươi xuống đây làm gì! Ta không chóng được lâu, mau đi!"
Lúc này kết giới đã rất nhạt, sắc mặt Khương Ngọc càng là trắng bệch, Lam Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn.
"Câm miệng! Ngươi có cao cấp vũ khí sao?"
Khương Ngọc ngẩn ra, bất đắc dĩ nhìn nàng, thiếu niên một trương mặt nạ, khiến hắn không rõ ràng lắm nàng cái gì biểu tình, chỉ thấy nàng một đôi sáng ngời mắt, dường như cũng không phải một màu đen thuần túy, hết sức bình tĩnh, tự tin khiến hắn không tự chủ được tin tưởng. Ở cạnh thiếu niên này hắn luôn cảm thấy có một loại tín nhiệm cảm giác.
"Cầm lấy!"
Khương Ngọc hô một tiếng, trên tay hắn xuất hiện một thanh kiếm kim sắc, phía trên đính một viên tựa đá quý màu vàng sẫm. Lam Nguyệt đón lấy, nàng cảm nhận được nồng đậm linh lực tản mát ra, bất đồng nàng sở tu luyện Băng hệ, đây hẳn là Kim hệ thuộc tính.
Mà trong khoảnh khắc, sắc mặt Khương Ngọc hoàn toàn tái nhợt, kết giới hắn tạo ra theo đó ầm ầm vỡ vụng.
________
Nguy hiểm! Nguy hiểm!!!
Cấp báo!!! Mức độ nguy hiểm lên cao
Chii: Tiểu Nguyệt Nhi của ta làm sao bây giờ!!!
Tiểu Nguyệt Nhi: (╥﹏╥) ta muốn về! Ta muốn nghỉ!
A Tịch: Nguyệt Nhi ngoan, ta đến cứu cứu nàng!
Nguyệt Nhi: Ni mã! Chàng hiện còn ở cái chốn khỉ ho cò gáy nào!
A Tịch:......
Tiểu Nguyệt Nhi: phản đối! Phản đối! Ta muốn nghỉ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]