Đây hình như. . . . . . là hiện tượng trúng độc?
Xuất hiện trong tầm mắt của hắn là một người mặc y phục đỏ tươi từ trên xuống dưới. Lúc này Lâm Xuyên mới hồi tưởng lại giọng nói quen thuộc này từ trong quá khứ, sáu năm trước trên Mặc Lưu Sơn, hắn đã từng gặp người này. . . . . . không, phải nói là yêu ma này mới đúng.
Yêu ma trước mắt vẫn có hình dạng như thiếu niên mười bốn mười lăm như trước. Y đứng ngoài cửa, con ngươi trong mắt trong trẻo nhìn thẳng Lâm Xuyên.
Lâm Xuyên lùi lại mấy bước, cầm lấy Tinh lưu bảo kiếm trên mặt đất, cũng không nói lời nào, trực tiếp dùng chiêu “Huyền bộc” công tới.
Nam tử áo đỏ nghiêng người tránh, khinh miệt nói: “Ngươi và ta đều là ma vật, sao phải đụng đao đụng kiếm làm gì”.
Lâm Xuyên lạnh lùng đáp: “Ta không phải ma vật”.
Nam tử áo hồng nhướng máy, cười nói: “Cũng phải, ngươi ngay cả ma loại cũng không nhập hóa được, cùng lắm chỉ là quái vật không thể nhập môn, không xứng đánh đồng với ta”. Trong lúc nói chuyện, hắn cũng từng bước từng bước đi tới.
Thấy hắn giẫm qua thân thể của Dịch Tu và Hàm Viễn, Lâm Xuyên cực kì tức giận, không biết hai người kia sống chết ra sao. Tay hắn nắm chặt bảo kiếm, tư thế sẵn sàng đón địch. Lấy công lực hiện giờ của hắn, đánh một trận với yêu ma này cũng không tính gì. Nhưng nếu giao thủ ắt sẽ lan ra không gian rộng, chỉ e khu nhà này không đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-lai-van-so/2855724/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.