Hắn biết mình đang nằm mơ. Bởi vì giấc mộng này, hắn đã nằm mơ rất nhiều lần rồi.
Hắn đi đến ngọn núi phía sau Dịch Thuỷ đình, lội qua một dòng suối trong veo, vòng qua một cánh rừng, rồi nhìn thấy căn nhà đơn sơ kia.
Hắn xuyên qua màn sương ban mai, chậm rãi đi đến trước cửa phòng. Qua bao năm tháng, trên tường đã phủ một lớp rêu xanh. Dưới mái hiên, có một chú nhện nhỏ đang chậm chạp dệt mạng. Sương sớm trong suốt đọng trên mạng nhện như những hạt trân châu.
Hắn không cần đẩy cửa ra, cũng biết căn nhà trống rỗng.
Dù có thử bao nhiêu lần thì kết quả vẫn giống nhau thôi. Khi tỉnh dậy, còn lại, chỉ có hư không… Nhưng ngay cả như vậy, cho dù biết rõ kết quả, thì hắn vẫn muốn tự mình nhìn thật rõ ràng.
Cánh cửa đã mục nát phát ra tiếng ken két, chậm rãi mở ra.
Nhưng, lúc này đây, cô đang đứng ở đó. Ánh ban mai phủ một tầng ánh sáng lên cô, khiến cả người cô tỏa sáng, làm tầm mắt hắn trở nên mông lung…
Nhưng khi hắn đang mừng muốn phát điên lên thì hắn lại tỉnh dậy. Trước mắt chỉ có những mảng nham thạch xù xì dày đặc. Lòng hắn lặng xuống, trống rỗng và cô đơn. Hắn nhìn xung quanh, nhận ra nơi này là một hang động nhỏ, trong động phủ lớp lá thông rất dày, mềm mại mà khô ráo, vẫn còn thoang thoảng mùi cỏ cây.
Hắn vừa định đứng dậy, thì thấy đầu óc choáng váng. Trí nhớ dần dần hiện về, giúp hắn nhớ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-lai-van-so/2855718/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.