Sau khi xong việc buổi sáng, Lâm Xuyên mang hộp thức ăn trở về điện Thiên Tuyền. Đệ tử hộ pháp ngoài điện Thiên Tuyền nhìn thấy hắn thì không nói một câu, trực tiếp mở cửa điện giúp hắn. Lâm Xuyên thấy trong mắt họ có nụ cười mang hàm ý sâu xa, không khỏi lại cảm thấy xấu hổ. Hắn cũng không giải thích gì cả, chỉ nói cảm ơn rồi bước nhanh vào.
Hắn đi vào điện, chưa được mấy bước thì đã bị cái gì đó làm vướng chân, lảo đảo người suýt thì ngã. Hắn cúi đầu thì thấy Phương Thanh cuộn tròn người lại nằm bên chân hắn.
Lâm Xuyên vội vàng buông đồ đạc trong tay ra, đỡ nàng ngồi dậy rồi hỏi: “Sao lại ngủ chỗ này? Bị đá có đau không?”.
Phương Thanh lắc đầu, làu bàu oán giận: “Lâu quá a. . . . . .”.
Lâm Xuyên bất đắc dĩ thở dài, lấy một chén canh hạt sen hoa quế từ trong hộp ra, nói: “Học xong còn đi gặp Thiên Thành trưởng lão cho nên mới bị muộn”.
Phương Thanh nắm lấy cổ tay hắn, tựa trong lòng hắn uống từng ngụm từng ngụm canh hạt sen, híp mắt xuýt xoa khen lấy khen để.
Lâm Xuyên hơi hơi nhướng mày, cười vui vẻ. Hắn thấy nàng uống xong canh hạt sen thì mới mở miệng: “Ta phải xuống núi vài ngày. . . . . .”.
Phương Thanh nâng mắt nhìn hắn, hỏi: “Làm gì?”.
“Vừa rồi ta vừa nói đi gặp Thiên Thành trưởng lão còn gì. Trưởng lão phụ trách sắp xếp các đệ tử ra ngoài trừ yêu, đại khái nhanh nhất cũng phải nửa tháng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-lai-van-so/2855703/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.