Rõ ràng anh vừa nghe hết cuộc trò chuyện giữa cô và Trần Tĩnh Nhiễm, vậy mà lúc này lại nói những lời như vậy, rõ ràng là cố ý trêu chọc cô.
Mặc dù biết ý đồ của anh, nhưng Thịnh Ý vẫn đỏ bừng mặt, cô véo tai mình lẩm bẩm: "Em đi đón dì..."
Giang Vọng khẽ cười: "Đi thôi."
Thịnh Ý liếc nhìn phần dưới cơ thể anh: "Anh... anh... chỗ đó... cần giải..."
Giang Vọng cười như không cười nhìn cô, đi đến: "Sao vậy, lại muốn giúp anh à?"
Thịnh Ý vội vàng lắc đầu, chạy trốn ra ngoài, chạy được một nửa, mới phát hiện mình quên khóa cửa. Quay đầu lại đã thấy Giang Vọng vừa tắt đèn, đang khóa cửa, trên cánh tay còn khoác chiếc áo khoác mỏng dài mà trước đây cô tiện tay đặt trên giá áo ở cửa.
Thịnh Ý lúc này mới nhận ra, trên người mình còn đang mặc đồ ngủ.
Sau khi tắt đèn trong nhà, chỉ còn lại đèn hành lang trên đầu vẫn sáng, chiếu xuống bóng lưng cao ráo của anh.
Thịnh Ý đứng từ xa nhìn anh một lúc, lòng bỗng dấy lên cảm giác bình yên.
Cô bước đến, ôm lấy anh từ phía sau nói: "Anh trai có muốn đi cùng em không?"
Giang Vọng cúi đầu cười: "Sao lại quấn quít thế?"
Thịnh Ý tiếp tục hỏi: "Đi cùng em nhé?"
Giang Vọng ừ một tiếng, khoác áo khoác cho cô, rồi hỏi: "Em muốn để anh đi không?"
Ý của việc để anh đi là muốn thẳng thắn về mối quan hệ của hai người trước mặt dì.
Họ khóa cửa, hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-lac/3488667/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.