Nhà hàng được cách âm rất tốt, bên trong yên tĩnh đến mức không giống ai, vì hai người ngồi quá gần nhau, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.
Vừa dứt lời, cả người Thịnh Ý liền căng lên.
Nhưng cằm cô vẫn bị anh giữ chặt, cô không thể trốn tránh, không thể né tránh, chỉ có thể nhìn thẳng vào anh.
Đến lúc này, ngược lại cô cũng không muốn trốn tránh, không muốn chạy trốn nữa.
Cô thả lỏng vai đang căng cứng, dưới ánh mắt chăm chú của anh từ từ mở miệng.
"Đúng vậy, anh cũng nên biết rồi, tôi thực sự thích anh." Cô nói.
Rõ ràng là muốn bản thân mình trông thoải mái một chút nhưng cổ họng vẫn không thể kiềm chế được nghẹn ngào, nước mắt trong mắt từng đợt trào ra như sương mù buổi sáng trong khe núi mùa thu, dường như không cách nào tan đi.
Trái tim Giang Vọng bỗng chốc như treo lơ lửng vô số sợi kim, anh không dám thở mạnh chỉ sợ một khi lơ là, những mũi kim nhỏ bé đó sẽ rơi xuống và đâm vào trái tim anh.
Anh nhìn cô, không nói lời nào.
Thịnh Ý nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, rồi tiếp tục nói: "Lý do tôi không nói với anh là vì tôi nghĩ nó không liên quan đến anh. Đây chỉ là chuyện của riêng tôi. Cho dù tôi thích hay ghét anh, đó chỉ là cảm xúc của riêng tôi, không cần phải ồn ào náo động, gây phiền toái cho người khác.:
"Vì vậy, dù anh vô tình biết được cũng không cần phải có gánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-lac/3483734/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.