Trong cuốn "mặt trăng và đồng sáu xu" của Maugham có viết: "Con tim có những lý lẽ của nó mà lý trí không thể hiểu được."
Học vẽ có lẽ là điều phi lý nhất mà cô từng làm và cũng là chuyện không theo lẽ thường nhất trong suốt cuộc đời mười năm lăm qua của cô.
Hầu như tất cả mọi người khi nghe được tin này đều cảm thấy vô cùng khó tin, Triệu Nam Hi hét lớn: "Trời ơi, cậu điên à?"
Lão Từ cũng cảm thấy Thịnh Ý điên rồi, ông gọi Thẩm Ý đến văn phòng, cố gắng khuyên nhủ cô hồi lâu, cuối cùng thấy Thẩm Ý vẫn kiên định, ông chỉ còn cách thở dài: "Vậy thì em phải học hành chăm chỉ."
Thịnh Ý nghĩ nghĩ, gật đầu rồi nói: "Em sẽ học hành chăm chỉ, hơn nữa sẽ không để các môn văn hoá tụt xuống. Vì vậy cho dù thi không tốt kỳ thi chung nghệ thuật thì em vẫn có thể tiếp tục theo con đường học văn hoá."
Lão Từ cau mày "ừ" một tiếng, ông hiển nhiên không tin Thịnh Ý có thể cùng lúc cân bằng được hai bên.
Trường Thất Trung không có lớp luyện thi nghệ thuật đặc biệt, vì vậy học sinh nghệ thuật đều phải đăng ký tham gia các lớp đào tạo bên ngoài.
Khi Thịnh Ý từ văn phòng giáo viên trở về lớp, Lý Lâm và Lâm Chiêu Chiêu cũng đang thảo luận về chuyện này. Sau khi Thịnh Ý ngồi xuống, Lý Lâm từ phía sau vỗ nhẹ vai cô và hỏi: "Cậu đã có lớp luyện vẽ nào muốn học chưa?"
Chuyện đi học vẽ là cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-lac/3334052/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.