Về sau mỗi khi Thịnh Ý nhớ lại, hình như đó là lần đầu tiên Giang Vọng gọi tên cô.
Nam Thành ngày ấy trời mưa không ngớt, khó lắm mới có được ngày nắng nhưng cũng không hẳn là nắng. Mây trắng dày đặc thỉnh thoảng bay tới che khuất mặt trời sau những đám mây.
Thiếu niên đứng dưới bầu trời dâm mát, hơi ngẩng đầu lên, giọng nói trầm thấp, lời nói không rõ ràng, bộ dáng nhìn có chút lười biếng.
Hai chữ "ngắn gọn" được cậu đọc ra mang hàm ý kéo dài.
Thịnh Ý nhéo nhéo lỗ tai, trái tim của cô vẫn đập loạn xạ mãi cho đến khi bước vào lớp học.
Kỳ thi lần đó, Giang Vọng không ngoài ý muốn lại đạt được vị trí thứ nhất, trong khi Thịnh Ý kém anh vài bậc và xếp thứ sáu.
Đến lượt Thịnh Ý chọn chỗ ngồi, khi cô bước vào lớp, cô nhìn thấy Giang Vọng đang chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ ở hàng thứ ba từ dưới lên. Trong số những người đầu tiên, ngoại trừ cậu, tất cả những người còn lại đều chọn vị trí chính giữa ở hàng ghế đầu.
Lão Từ hiển nhiên không thể làm gì được cậu. Ông thong thả ngồi trên bục, mỗi khi có người bước vào đều nói: "Thật ra ngồi đâu không quan trọng, quan trọng là các em muốn làm gì."
Thịnh Ý gật gật đầu, nắm chặt nắm đấm trong tay. Nửa phút sau, cô bình tĩnh bước đến chỗ ngồi phía trước Giang Vọng và ngồi xuống.
Lão Từ thấy thế, nhướng mày nhìn cô. Thịnh Ý nhẹ nhàng thở ra, nghĩ đến người ở phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-lac/2744565/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.