Chuyển ngữ: Thủy Nguyệt Vân
Nơi náo nhiệt nhất trong thị trấn chính là quán trà có mời thuyết thư tiên sinh (người kể chuyện),nhóm tiểu nhị xếp mấy cái bàn thành bục vuông, người thuyết thư đánh vang lê hoa phiến [1], hiển nhiên có thể hấp dẫn du khách vãng lai cùng tiểu thương dừng bước nghỉ ngơi.
[1] Lê hoa phiến: Hoa lê phiến là mảnh có hình nửa vòng tròn bằng đồng mỏng, hai mảnh ghép thành một bộ. Lúc diễn tấu, kẹp hai mảnh ở giữa ngón tay đập va vào nhau tạo thành âm thanh.
Thuyết thư tiên sinh trong quán trà này không thể so với gánh hát, không có người kéo hồ cầm (đàn nhị) ở bên giúp đỡ, toàn dùng miệng lưỡi để kiếm cơm. Thuyết thư tiên sinh muốn có thể giữ được khách thì không phải chỉ kể chuyện xưa, mà còn phải có mắt nhìn được tứ phía, tai hiểu biết tám phương, trong quán của người giang hồ, của thương nhân, muôn hình muôn vẻ dạng người nào cũng có, phần lớn là nam khách, các nam nhân tụ lại cùng nhau ba hoa tán gẫu, so xem kiến thức của ai rộng rãi hơn.
Thuyết thư tiên sinh nhất định phải khơi lên được hứng thú của các khách nhân, gần thì châu huyện xa thì đến cả thiên hạ, phàm là chuyện có thể khiến cho mọi người bình luận, ông ta đều phải thuộc nằm lòng, không phải chỉ biết rõ, mà còn phải có cái nhìn riêng của chính mình.
Du khách giang hồ mỗi khi đến một chỗ nào, muốn nhanh chóng hiểu được dân tình tục lệ ở nơi đó, trước tiên phải đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-lac-that-huyen/2517633/chuong-12.html