“Đăng Tiên Đài” có thể nói là bí dược độc môn của Bách Lý Minh Nguyệt, chính ra mà nói thì cũng không tính là độc, hắn luyện chế thuốc này vốn dùng để giảm đau, nhưng dược và độc vốn là một nhà, nếu dùng thỏa đáng thì độc cũng có thể cứu người, còn nếu dùng không thỏa đáng thì có là dược cũng sẽ thành kịch độc.
“Đăng Tiên Đài” luyện ra không bao lâu hắn đã bán cho Y Thánh Môn, phóng tầm mắt toàn bộ võ lâm thì người có thể đem độc của hắn làm thành dược để sử dụng cũng chỉ có môn chủ Y Thánh Môn Phương Trạch Cần.
Ngoài Y Thánh Môn ra, người có thể lấy “Đăng Tiên Đài” chỉ có một, đó chính là Tạ Uyển, nàng ta thường xuyên thừa dịp lúc Quế Thạch Cư không có ai để vào trộm thuốc, Bách Lý Minh Nguyệt không phải không biết, nhưng di vật của lão bà tử cũng có phần của nàng ta, lấy một chút độc râu ria hắn cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Thất Huyền không thể thông cảm, bất luận người hạ độc là ai thì độc cũng từ hắn mà ra, càng đáng sợ hơn là hắn không nghĩ tới những dược vật nguy hiểm kia sẽ bị mang đi hại người sao? Hay là hắn căn bản không quan tâm đến sống chết của người khác?
“Cốc cốc cốc”, tiếng gõ cửa vang lên, Bách Lý Minh Nguyệt ở bên ngoài nói: “Nương tử, vi phu lang thang bên ngoài cả đêm, cơn giận của nàng vẫn chưa tiêu sao?”
“Ta không bắt ngươi lang thang bên ngoài, là tự ngươi đi.” Hắn cả đêm không về, nàng cũng trằn trọc khó ngủ theo, suy nghĩ hơn nửa đêm, không biết phải đối mặt với chuyện này như thế nào.
“Phải, nhưng nếu ta không đi thì nàng sẽ đi, vi phu không đành lòng để nương tử chịu lạnh, tự nguyện ngủ đầu đường, nằm dưới chân tường cả đêm, nương tử hãy thương xót cho ta vào với.” Thất Huyền ăn mềm không ăn cứng, tối hôm qua nếu cưỡng ép ôm nàng đi ngủ cũng không phải là không được, nàng sẽ thuận theo, nhưng trái tim rất khó khăn mới chịu mở ra cho hắn cũng sẽ đóng lại lần nữa, nên dùng chút khổ nhục kế là hay nhất.
Trong phòng yên lặng hồi lâu, cửa két két mở ra, Thất Huyền liếc mắt nhìn hắn, quay đầu đi vào ngồi bên bàn, mặt hướng ra ngoài cửa sổ không nói một lời.
Bách Lý Minh Nguyệt lấy cái tẩu từ trong hòm thuốc ra cho sợi thuốc vào rồi châm lửa của ngọn đèn vẫn chưa tắt, hít sâu mấy hơi, khói từ mũi bay ra, ôm cổ nàng rồi từ sau lưng Thất Huyền nói nhỏ: “Thất Huyền, nàng không thể bắt người thợ rèn gánh tội vì ai đó bị đao hắn làm ra đâm chết chứ đúng không? Ta luyện độc vốn là để cứu người không phải hại người.” Hắn nói năng lung tung, chỉ cần có thể khiến Thất Huyền buông bỏ khúc mắc, giấu lương tâm đi mà nói chuyện cũng không sao cả.
“Nếu như ngươi thực sự có lòng tốt thì độc dược nguy hiểm ấy sẽ không để mặc người ta tùy ý lấy dùng.”
Nghe giọng điệu này, cảm xúc hỗn loạn trào dâng dường như hạ xuống không ít, nhưng cơn giận vẫn chưa tiêu, còn cần tiếp tục cố gắng thêm.
“Dược điếm cũng có bán Thạch Tín, nếu có ai đó mang đi hạ độc thì chưởng quầy cũng có tội sao? Y Thánh Môn chính là đại bang y dược của võ lâm, muốn dùng “Đăng Tiên Đài” làm thuốc giảm đau trong thuật mổ sọ, đây là giúp người ta làm việc tốt, ta sao cự tuyệt được.” Phương Trạch Cần là chính nhân quân tử thời nay hiếm thấy, không có khả năng mang tâm hại người.
“Sư muội của ngươi vì sao có thể tùy ý ra vào Quế Thạch Cư lấy thuốc? Đó rốt cuộc là chỗ ở của ngươi hay của nàng ta? Hay là hai người các ngươi cùng ở…” Thất Huyền trừng lớn hai mắt, vốn muốn hỏi hắn sao không quản lý độc dược của mình luyện chế chặt hơn, chứ như vậy chẳng khác nào dung túng cho tội phạm, thế nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại không thể khống chế mà đổi thành nghĩa khác.
Bách Lý Minh Nguyệt sặc ho một tiếng, gõ gõ đầu tẩu thuốc lên bàn, tay cầm cán dài hơi run.
“Chỉ vào lúc ta không ở đó nàng ta mới dám lấy thuốc, nếu ta ở đó sẽ không để nàng ta có cơ hội bước vào Quế Thạch Cư.”
“Gạt… gạt người, rõ ràng ta từng thấy ngươi và nàng ta cùng ở trong Quế Thạch Cư.” Thất Huyền xoay người muốn đẩy hắn ra, lại bị ôm chặt hơn.
Vì sao cảnh tượng ngày ấy lại hiện lên trong đầu, Tạ Uyển xiêm y cởi một nửa được hắn đỡ phía trước người, rõ ràng trước kia có thể lạnh nhạt đối mặt vậy mà lúc này nhớ tới lại là một loại cảm xúc khó tả khác, loại cảm xúc này làm nàng ngượng ngùng, muốn lập tức trốn khỏi hắn.
“Lần đó là ngoài ý muốn… nàng ta thấy ta đưa nàng đến chỗ ở sớm chiều chung sống cho nên mới ôm hy vọng cho rằng nếu ta có thể chấp nhận nữ nhân khác thì cũng không có lý do gì không chấp nhận nàng ta, nếu nàng mà đến muộn hơn một chút thì đã thấy được cảnh ta đuổi nàng ta ra khỏi cửa rồi, Thất Huyền, nàng để ý?” Bách Lý Minh Nguyệt không xác định hỏi, đặt tẩu thuốc lên bàn, bắt lấy hai tay không ngừng đẩy hắn của nàng, trong lòng lại có mấy phần hồi hộp.
Hai má Thất Huyền nóng lên, lòng bàn tay cầm lấy cổ tay nàng càng thêm nóng đốt người, theo nhiệt độ tăng cao là một vệt tình cảm khác thường chẳng biết đã quanh quẩn trong lòng từ lúc nào mà xua đi không được, loại cảm nhận chưa từng trải qua phải làm thế nào mới có thể rõ được?
“Không biết… ta cũng không biết…”
Bách Lý Minh Nguyệt không hỏi thêm nữa, trong ánh mắt nàng lộ vẻ mờ mịt, không thề thốt phủ nhận chính là một bước tiến lớn, nếu gấp gáp gượng ép khó tránh khỏi lại dọa nàng lui vào trong vỏ.
“Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa.” Hắn lấy từ hòm thuốc ra một hộp gỗ đàn, “Nào, mở ra nhìn xem.”
Thất Huyền nhìn hắn một cái rồi mở nắp hộp ra, chỉ thấy bên trong đặt một món trang sức, mặt dây chuyền nhũ ngọc dịu dàng, ở giữa khảm một viên hồng ngọc tinh xảo đặc sắc.
“Đây cũng là mua ở sạp bán trang sức kia sao?” Chế tác tinh xảo tỉ mỉ, có lẽ giá cũng không rẻ.
“Vật này không phải món trang sức bình thường.” Bách Lý Minh Nguyệt cầm mặt dây chuyền đặt trong lòng bàn tay, không bao lâu hồng ngọc bắt đầu phai màu dần từ ngoài vào trong, giống như được một tầng tuyết sương phủ lên.
Thất Huyền thò ngón tay chọc nhẹ, chỉ cảm nhận xúc cảm lạnh lẽo, sau khi để mặt dây chuyền về chỗ cũ thì bảo thạch đang đóng băng lại dần dần biến trở về màu gốc.
“Từ trước đến giờ ta chưa từng thấy món trang sức nào như vậy, ngươi mua được ở đâu thế?”
“Bên ngoài không có bán đâu, vật này gọi là Lạc Hà Sương, là tác phẩm đắc ý của ta.” Bách Lý Minh Nguyệt nhíu nhíu mày, chỉ vào mặt dây chuyền: “Bảo thạch này gọi là Thái Cực Linh Tâm Thạch, có thể hấp thụ cơ thể người, cảm nhận được nhịp tim cùng mạch đập, mạch đập càng nhanh, nhiệt độ cơ thể càng cao, bên trong viên đá sẽ tràn ra hàn khí càng lớn, ta phát hiện ra loại linh thạch thiên nhiên này ở vùng đất lạnh Ngọc Sơn, phối hợp nó chế thành mê độc đặc biệt, Linh Tâm Thạch vốn không có màu sắc, là do ta miễn cưỡng rót nước thuốc vào bên trong mới có màu đỏ thẫm.”
Thất Huyền nghe nói xong liền xích lại nhìn kỹ, ngón tay chạm lên mặt dây đẩy đẩy, quả nhiên thấy bên trong có sóng ánh sáng dập dờn, chiếu ra ánh sáng bảy màu, càng cảm thấy mới lạ cực kỳ thú vị.
“Ta định mang Lạc Hà Sương này tặng cho lệnh muội dùng để phòng thân, đeo áp vào da thịt một khi gặp phải nguy hiểm mạch đập và nhiệt độ cơ thể cũng sẽ khiến sóng dao động, Linh Tâm Thạch tràn hàn khí thúc đẩy mê độc đang ngưng kết phát ra, phạm vi có thể lan đến một trượng quanh người, loại mê độc này thẩm thấu dần vào cơ thể, phàm người tiếp xúc phải nó nhẹ thì xương giòn chân run, nặng thì công lực mất hết, tùy thuộc vào hàn khí mạnh hay yếu.”
Nói tới độc, Bách Lý Minh Nguyệt tự nhiên hào hứng dâng cao, nói một mạch liên tục làm Thất Huyền nghe choáng váng đầu óc: “Ý… ý tốt của ngươi ta thay tiểu muội nói tiếng cảm ơn trước, nhưng mà mạch đập hay nhiệt độ cơ thể đều là việc không thể nói chính xác, ngộ nhỡ mê độc tràn ra làm bị thương người vô tội thì sao? Mà cho dù không thương tổn đến người vô tội, cũng sẽ làm chính mình bị thương?”
Bách Lý Minh Nguyệt chỉ vào nhũ ngọc xung quanh Linh Tâm Thạch, “Lạc Hà Sương có độc và giải dược chung một thể, kí chủ sẽ không chịu ảnh hưởng, con người vào lúc gặp phải nguy hiểm mạch đập mới có thể duy trì lên xuống kéo dài, và nhiệt độ cơ thể mới đột ngột tăng cao, nếu chỉ là bất ngờ đập nhanh rồi hết bình thường sẽ không xảy ra chuyện gì, đương nhiên… còn có một loại tình huống khác sẽ dẫn động hàn khí, đó chính là —— sinh hoạt phu thê.”
Lúc nói xong hai chữ cuối cùng, hắn cúi đầu hôn nàng, cánh môi kề nhau, khàn giọng cầu hoan: “Nhịn đã lâu rồi, nể tình ta cả đêm chưa chợp mắt, một lần, nhé?”
“Đừng… sáng tinh mơ, không tốt lắm.” Thất Huyền hơi ngả về sau, khóe mắt liếc về phía khung cửa sổ chống mở một nửa.
Bách Lý Minh Nguyệt nhìn theo tầm mắt nàng rồi lập tức vung tay áo quét qua, cửa sổ đóng sập lại, đồng thời gió từ tay áo cũng thổi tắt ngọn đèn, trong phòng tức thì tối xuống.
“Như vậy được không?”
“Ngươi biết ta không thích như vậy, còn hỏi?” Thất Huyền bị hơi thở của hắn làm cho tâm hoảng ý loạn, trên mặt dậy từng đợt sóng triều, ánh mắt lưỡng lự bất định, nhưng lại không nhịn được mà nhiều lần liếc nhìn cặp đồng tử thâm thúy kia, cuối cùng khẽ đặt tay lên vai hắn, gật gật đầu: “Đừng… đừng lâu quá.”
Bách Lý Minh Nguyệt bế nàng lên giường, buông màn lụa xanh xuống, bàn tay từ hai gò má trượt đến gáy, cảm nhận được sự cứng đờ của nàng liền cụng vào trán nàng dịu dàng dụ dỗ: “Thả lỏng nào, Thất Huyền, nàng có biết vì sao chuyện nam nữ lại gọi là giao hoan không? Chính là ý hai người cho nhau sự vui vẻ, hòa quyện cả thể xác lẫn tinh thần vào nhau, ta không đòi hỏi nàng phải tích cực chủ động, ít nhất, cũng nên hưởng thụ phục vụ của ta một chút.” Nói xong kéo vạt áo nàng ra, bắt đầu thong thả mà xoa nắn cọ xát.
Cảm giác quái dị lại lên xuống ngược xuôi trong cơ thể, Thất Huyền cắn môi dưới, hai tay nắm chặt đệm chăn, muốn mạnh mẽ áp chế xao xuyến chợt dâng lên.
Bách Lý Minh Nguyệt dừng động tác, gỡ từng ngón tay đang cong lại ra, cầm tay nàng vòng lên cổ mình, hôn môi từ nông đến sâu, môi lưỡi dây dưa khiến Thất Huyền cảm thấy xao động bất an, thu hẹp hai tay khiến người hơi hơi cong lên, cơ thể không kiểm soát được mà rung động, như là đang tìm sự an ủi nào đó, bàn tay cực nóng ngăn được một đợt dậy sóng, nhưng lại dấy lên một đợt sóng khác.
Không hề giống với sự thận trọng trước kia, chắc có lẽ là vì cái ôm của hắn, ngực dán vào nhau, cổ kề nhau lưu luyến, không còn là chịu đựng, mà là cảm nhận, sau khi tiếng ngâm khẽ đầu tiên từ cổ họng phát ra nàng liền bị lạc lối, vui thích cùng thống khổ đan xen vào nhau, giống từng lớp cánh hoa dần dần nở rộ tràn đầy thể xác và tinh thần.
“Vì sao? Cũng làm đến bước này rồi, sao còn kiềm chế?” Thất Huyền giơ tay nhẹ nhàng lau mồ hôi thấm ướt trán hắn, hỏi ra nghi vấn vẫn luôn xấu hổ không mở miệng được.
“Sợ nàng sau khi bị đau rồi từ đó sẽ không muốn cùng ta vui vẻ nữa, nếu vậy phải làm thế nào?” Bách Lý Minh Nguyệt dùng chóp mũi khẽ cọ nàng, bàn tay lưu luyến đặt trên cánh tay nàng.
“Ta không sợ đau, bị thương nặng như vậy còn gắng gượng vượt qua được mà.”
“Không giống nhau.” Bách Lý Minh Nguyệt cười khẽ, “Chờ đến lúc nào nàng cũng muốn ngừng mà không ngừng được như ta thì tính tiếp.”
“Sẽ không có đâu, loại chuyện mất mặt này…” Thất Huyền quay lưng lại, kéo cao chăn đắp ở trước ngực, vì sự nghênh hợp lúc nãy của mình mà cảm thấy xấu hổ.
“Như thế nào là chuyện mất mặt? Theo như nàng nói thì phu thê trong thiên hạ há chẳng phải đều không có mặt mũi gặp ai sao?” Bách Lý Minh Nguyệt ôm lấy nàng từ phía sau, chống đầu lên nhìn sườn mặt của nàng.
“Chúng ta không phải phu thê.” Chỉ có thể gọi là bán mình hoặc… yêu đương vụng trộm?
Bách Lý Minh Nguyệt suy nghĩ một lúc lâu, xoay người nàng sang, “Vậy hãy gả cho ta đi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]