Chương trước
Chương sau
Chuyển ngữ: Thủy Nguyệt Vân

Vừa tỉnh giấc mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Liễu Ứng Tiếu, Thất Huyền không khỏi hít sâu một hơi, vội vàng ngồi dậy: “Sao cô lại ở trong này?” Đưa mắt nhìn quanh, phát hiện Bách Lý Minh Nguyệt không ở trong phòng, ánh nắng xuyên cửa sổ mà vào, trong phòng mơ hồ phản chiếu mấy vệt sáng.

Liễu Ứng Tiếu lùi về sau hai bước, chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: “Ta đến để nói cho cô biết, Huyền Độ tiên sinh sống không được bao lâu nữa.”

“Hả?” Thất Huyền nhất thời không phản ứng lại được.

“Huyền Độ tiên sinh —— Bách Lý Minh Nguyệt, thân trúng kịch độc, nếu không cứu chữa kịp thời thì nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ thêm ba tháng.” Liễu Ứng Tiếu mặt không chút thay đổi trần thuật sự thật, giống như đang nói về sự sống chết của con giun cái kiến.

Thất Huyền ngơ ngác không nói gì, qua hồi lâu mới mở miệng: “Cô đang nói gì vậy? Ta nghe không hiểu.” Thần sắc sửng sốt ban đầu dần dần biến mất, cũng trở nên bình thản không gợn sóng, đối với lời của cô nương ấy ôm chặt hoài nghi.

“Độc ấy gọi là Hỏa Độc, nó ký sinh trên cơ thể người, thiêu đốt ngũ tạng, khiến cho kí chủ quanh năm nhiệt độ cao không giảm, dùng bạch đàn giảm đau là chủ ý của sư phụ ta, mặc dù không thể giải độc nhưng cũng có thể giảm bớt thống khổ, người trúng độc này không nên đi xa, hoạt động càng nhiều thì độc tính phát tán càng nhanh, vốn đang có thể sống thêm vài năm nhưng liên tục bôn ba đã làm giảm thọ, cô là nữ nhân của ngài ấy, chẳng lẽ không phát hiện ra tình trạng khác thường sao?”

Liễu Ứng Tiếu giống như đang đọc thuộc lòng, nhưng mỗi một chữ nói ra lại đập vào cửa tim Thất Huyền, tình trạng khác thường đã sớm chú ý đến rồi.

Hắn không chỉ xông hương, mà còn trộn lẫn tơ gỗ đàn vào sợi lá thuốc hút —— nàng cứ tưởng rằng là do sở thích.

Nhiệt độ cơ thể cao hơn người bình thường rất nhiều —— nàng tuy có nghi hoặc nhưng cứ tưởng có lẽ là do luyện võ.

Trước kia không phải nằm thì là ngồi —— nàng còn giễu cợt hắn làm ra vẻ.

Nguyên nhân lại là do trúng độc sao?

“Hắn tinh thông điều chế độc, làm sao ngay cả độc trên người mình cũng không thể giải?”

“Sư phụ dạy đồ đệ luôn luôn sẽ giữ lại một hai chiêu, độc là do mẫu thân ngài ấy hạ, mẫu thân ngài ấy cũng chính là người truyền nghề cho ngài ấy.”

Thất Huyền nhớ tới đoạn tình thù trong quá khứ mà Bách Lý Minh Nguyệt từng kể, tim đột nhiên thắt lại: “Không thể nào... tại sao lại hạ độc chính con ruột của mình được? Làm gì có mẫu thân nào như vậy?” Hổ dữ còn không ăn thịt con, tình thân là thứ tình cảm quý giá nhất trên đời, nàng không thể nào tưởng tượng được.

“Sao lại không?” Trên khuôn mặt đóng băng của Liễu Ứng Tiếu lộ ra nụ cười lạnh lẽo âm u: “Đem nỗi oán hận đối với trượng phu trút hết lên người con trẻ không phải là chuyện rất bình thường sao? Mẫu thân ngài ấy căm hận nam nhân hoa tâm, cưới thê rồi lại còn trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, liền cho rằng tất cả nam nhân đều thối nát như thế, vì vậy đã hạ tình độc trên người con trai, để đứa con ấy cả đời chỉ có thể

trung với một nữ tử.”

“Câu này… nghĩa là sao?”

“Hỏa Độc trên người ngài ấy vào lúc có dục vọng sẽ chuyển biến độc tính, biến thành một loại thuốc thôi thúc tình dục khác gọi là ‘Tình Thiền’, khi Tình Thiền phát tác tối kỵ hương thơm của nữ nhân, nếu không thể tự mình áp chế mà cứ để nó phát triển tiếp thì khí huyết sẽ chảy ngược, sức lực cạn kiệt, cuối cùng không chữa trị được mà chết, biện pháp duy nhất để kéo dài tính mạng chính là âm dương giao hợp, ta đoán ắt hẳn ngài ấy còn chưa muốn cô, nếu không hơi thở cũng sẽ chẳng yếu ớt như thế, cô cũng không thể nào ngủ an ổn được như vậy.”

Liễu Ứng Tiếu thoạt nhìn chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, nói ra những lời này lại mặt không đỏ thở không gấp, Thất Huyền không rảnh bận tâm thái độ của cô nương ấy, mặc dù trên mặt cố giữ vững bình tĩnh nhưng trong lòng đang nổi lên sóng to gió lớn, nàng nhắm mắt trầm ngâm một lát, nhẹ nhàng hít vào một hơi, hỏi: “Âm dương giao hợp thì sẽ như thế nào?”

“Độc của ngài ấy sẽ chảy vào cơ thể cô, từ đó về sau chỉ có thể cùng cô làm chuyện đó, trao đổi độc qua lại kéo dài tính mạng, nếu dính vào nữ tử khác sẽ lập tức phát độc mà không có cách nào cứu, muốn cứu ngài ấy chỉ có một con đường là giao hoan, nhưng mà cô có thể chịu được nỗi khổ của Hỏa Độc không? Đó không phải đau đớn bình thường mà như bị lửa thiêu đốt, nửa khắc cũng không ngừng nghỉ.” Không phải xem thường cô nương ấy, nhưng ngay cả người kiêu ngạo như Bách Lý Minh Nguyệt mà cũng không thể không xin giúp đỡ từ Y Thánh Môn thì có thể thấy sự tàn nhẫn của Hỏa Độc này tuyệt không phải độc dược tầm thường có thể so sánh được.

Thất Huyền sẽ không nói ý nghĩ và cách làm của mình với cô nương ấy, chỉ hỏi: “Vì sao lại muốn nói với ta chuyện này?”

Liễu Ứng Tiếu ngoái đầu lại, đi đến chỗ sáng sủa, ánh mặt trời rọi ra một cái bóng thật lớn trên mặt nàng, “trừ cô ra, ta chưa từng thấy Huyền Độ tiên sinh nhìn tới nữ nhân nào, ngài ấy cũng giống ta, cảnh ngộ giống nhau, thái độ đối với tình cảm cũng giống nhau, đồng bệnh tương liên, giúp ngài ấy cũng là đang giúp chính mình.”

Giọng nói của cô nương ấy vẫn không có lên xuống như trước nhưng nghe vào trong tai Thất Huyền lại ngầm mang mấy phần chua xót, đang định hỏi thăm thì cô nương ấy đã cất bước đi tới cửa, quay đầu nói: “Đừng nói với Huyền Độ tiên sinh rằng ta đã nói chuyện này

cho cô biết, nếu còn hoài nghi, cô đừng ngại tự mình đi hỏi.”

!!!

Liễu Ứng Tiếu trở về phòng, không quá bất ngờ nhìn thấy Phương Trạch Cần ngồi trước bàn, ngửi được mùi thuốc đắng khắp phòng, trên mặt hiện lên một chút chán ghét không thể nhìn thấy.

“Sư phụ.” Nàng khẽ gọi, ngừng chân đứng ở trước cửa.

Phương Trạch Cần bưng chén thuốc đi đến trước mặt nàng, cúi đầu thổi thổi, cười nói: “Nào, uống hết thuốc trước đã, không nóng.”

Liễu Ứng Tiếu nhìn nước thuốc màu nâu đất, sửng sốt trong chốc lát rồi đưa tay nhận lấy chén ngửa đầu uống cạn, mày không nhíu chút nào nhưng sắc mặt lại trắng xanh xuống. Phương Trạch Cần rút khăn tay ra nhẹ nhàng lau khóe miệng nàng, lấy từ trong tay áo ngầm ra một

túi nhỏ có vài miếng lê ướp lạnh.

Liễu Ứng Tiếu đẩy tay hắn ra, “Đồ nhi không cần cho thêm thuốc ngọt.”

Phương Trạch Cần không để ý, nhón lấy một miếng lê ướp lạnh đưa đến bên miệng nàng: “Không phải cho con thuốc, hôm qua đến huyện lân cận chẩn bệnh thuận đường mua ở trong thành, con nếm thử xem có hợp khẩu vị không?”

Liễu Ứng Tiếu nhìn hắn một lúc, cắn lấy lê ướp lạnh ngậm trong miệng. Phương Trạch Cần đem số còn lại nhét hết vào tay nàng, dịu dàng hỏi: “Vừa rồi con đi đâu vậy?”

Liễu Ứng Tiếu im lặng một lát rồi thành khẩn khai báo: “Con chỉ là nói cách cứu người cho nữ nhân gọi là Thất Huyền kia biết thôi.”

Phương Trạch Cần nghe vậy khẽ giật mình, “Ứng Tiếu, con không nên làm vậy.”

“Tại sao? Bởi vì hôm qua sư phụ chưa nói, con mới tự tiện đi quá giới hạn mà làm thay, thầy thuốc lấy việc cứu người làm gốc, biết rõ Huyền Độ tiên sinh không còn sống được bao lâu nữa nhưng lại có cách cứu chữa thì không nên giấu diếm.”

Phương Trạch Cần cài then cửa phòng lại, kéo nàng vào trong ngồi xuống, nói lời thành tâm: “Cứu người không nên lấy việc đả thương người khác làm cách, Huyền Độ tiên sinh cũng không phải là không biết cách để kéo dài mạng sống, thầy thuốc không có quyền khiến người khác vì cứu chữa người bệnh mà bị liên lụy, cũng nên tôn trọng ý nguyện của bản thân người bệnh.”

“Cho nên con chỉ là nói cho cô nương ấy mà thôi, không có ép buộc cô nương ấy phải làm gì cả.” Liễu Ứng Tiếu nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, “về tình về lý đều không nên giấu giếm cô nương ấy, thầy thuốc cũng không có quyền tước đoạt quyền lợi cứu người của người ta.”

Những đạo lý này nói cũng không sai, nếu chỉ là cứu người bị thương đơn thuần thì đã không cần băn khoăn, thế nhưng độc mà Bách Lý Minh Nguyệt trúng lại liên quan đến tình yêu cùng chuyện riêng tư giữa nam nữ, cho dù có lòng cứu người cũng nên nghĩ kỹ đến chuyện sau đó, nhưng mà Ứng Tiếu nói có lý có căn cứ, làm sao có thể quở trách nàng được?

“Ài… Tiếp theo chỉ có thể xem tạo hóa, Ứng Tiếu, hiếm khi con có được phần tâm ý này, nếu sau này vẫn có thể tích cực như vậy với thiên phú của con thì không cần quá lâu sẽ có thể một mình đảm đương công việc.”

Lời cổ vũ vui mừng yên tâm này nghe vào tai Liễu Ứng Tiếu lại là một tư vị khác.

“Nếu nhóm đồ nhi đều có thể một mình đảm đương công việc thì sư phụ liền có thể an tâm vào cung làm thái y phải không?”

Phương Trạch Cần sững sờ một chút, nhăn ấn đường lại: “Con nghe ai nói vậy?”

Không biết vì sao, nghe hắn hỏi như vậy, Liễu Ứng Tiếu chỉ cảm thấy lòng đột nhiên trầm xuống, sắc mặt càng hiện ra lạnh giá, không phủ nhận tức là đã khẳng định chuyện nàng nghe thấy không phải giả, hàng năm bị truyền triệu vào cung, không được phong thưởng mới là lạ, nhưng mà sau khi hắn trở về lại chưa từng nói nửa chữ, nếu không phải năm nay có sư huynh đi cùng thì chuyện này hắn tính giấu giếm bao lâu nữa?

“Sở dĩ con đem cách cứu người nói cho nữ nhân kia biết không phải vì muốn cứu người, mà là muốn xem thử cô nương ấy có bằng lòng hy sinh hay không, Huyền Độ tiên sinh đối với nữ tử khác cho tới bây giờ sắc mặt đều là không thay đổi, con hâm mộ nữ nhân kia, cũng thưởng thức thái độ đơn giản đối với tình cảm của Huyền Độ tiên sinh, trong thành trì của mình chỉ có thể chứa được người quý trọng nhất, còn sư phụ thì khác, người đối với ai cũng dịu dàng, sự tốt của người không phân biệt thân hay không thân, con ghét thái độ đối xử muôn người như một với người khác của người.”

Đối với lời nói của nàng, Phương Trạch Cần không thể lập tức làm ra phản ứng gì mà cẩn thận phỏng đoán hàm ý trong đó, cuối cùng cười nói: “Tính tình mỗi người mỗi khác, ai cũng tự có cách xử sự của riêng mình, ta chỉ là đối xử với người khác tròn bổn phận chứ không phải chẳng phân biệt thân hay không thân, vì y vốn cần tận tâm với người bệnh, làm gương sáng cho người khác thì cần tận hết trách nhiệm với đệ tử, còn về cá nhân ta mà nói, có thể chăm sóc tốt cho con là đã cảm thấy mỹ mãn rồi.”

“Chờ sau khi người cưới thê sinh con, còn có chỗ cho con dung thân sao?”

“Ta đã nói…”

“Người đã nói người không dự định cưới thê!” Liễu Ứng Tiếu hơi có chút kích động ngắt lời hắn, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, “con nghe nói trong cung có một quận chúa có ý muốn chiêu người làm phu quân, nếu Hoàng Thượng tứ hôn, người khước từ được sao?”

“Nếu vô sinh thì cho dù quận chúa có ý, thân vương cũng sẽ không bằng lòng.”

Hắn mặt không đổi sắc nói ra những lời này, làm cho Liễu Ứng Tiếu ngạc nhiên trợn tròn mắt: “Người nói cái gì?”

Phương Trạch Cần khẽ thở dài: “Ta là thầy thuốc, đã qua nhi lập (30 tuổi) mà vẫn chưa có thê và tử, truyền ra tin đồn này chính là muốn khiến cho người khác nghi kỵ, một nam nhân vô sinh, đừng nói là quận chúa mà dù có là gia đình bình thường cũng không dám chọn làm phu tế.”

Liễu Ứng Tiếu lắc lắc đầu: “Con không hiểu ý của sư phụ, người là vì chiều theo con ư? Người luôn như vậy, vì người khác mà mặc kệ ý muốn của bản thân, bởi vì người từng hứa là sẽ chăm sóc con, nếu con không lấy phu quân thì cho dù gặp nữ tử mình yêu, người cũng thà rằng không cưới à?”

Phương Trạch Cần vẫn cười ôn hòa nhìn nàng: “Ứng Tiếu, vi sư cũng không phải dạng người chẳng hề có chút nguyên tắc nào như con nghĩ vậy đâu… Chuyện mình không muốn cho dù phải tự hủy danh dự ta cũng sẽ hết sức né tránh, con đừng nghĩ nhiều, dưỡng thân thể cho tốt, vi sư hy vọng lúc nào cũng có thể đem theo con bên người.”

Lại là loại lý do né tránh hàm hồ săn sóc này, Liễu Ứng Tiếu cắn môi dưới, so với sự khoan dung độ lượng của hắn thì nàng lại hẹp hòi ghen tị, không thể nhìn hắn tới gần nữ tử khác, dù chỉ là tiếp xúc với người bệnh thôi cũng khó có thể kiềm chế, nàng chán ghét sự ích kỷ vô lý đó của mình, Huyền Độ tiên sinh cũng được coi là thầy thuốc, nhưng lại là hai loại diện mạo hoàn toàn khác biệt.

Có thể nhìn ra được tâm tư ngài ấy toàn xoay quanh nữ nhân mình yêu, ánh mắt lưu luyến si mê, không chịu tách rời một khoảnh khắc nào, mà thái độ nữ tử kia đối với người khác rõ ràng có phòng bị, từ lúc vào Y Thánh Môn cô nương ấy đều nhìn thẳng, ngăn cách bản thân với người bên ngoài, so với Huyền Độ tiên sinh, cô nương ấy quả thật tương đối bị động, nhưng mà không đếm xỉa những người khác lại rõ ràng càng làm nổi bật sự đặc biệt của Huyền Độ tiên sinh.

Có lẽ sự bỏ ra của hai bên có ít có nhiều, nhưng không thể nghi ngờ, hai người kia là duy nhất của nhau, đó là loại tình cảm nàng luôn mơ ước, mặc dù bản thân không đạt được, cũng hy vọng tốt đẹp có thể kéo dài với bọn họ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.