Chương trước
Chương sau
Chuyển ngữ: Thủy Nguyệt Vân

Sở Triêu Nam nắm chặt bả vai nàng: “Giết nàng ấy? Ta làm sao nỡ giết nàng ấy được? Là tự nàng ấy tìm cái chết, chẳng thà vùi thân trong biển lửa cũng không chịu rời khỏi thi thể nam nhân kia, mà thôi, so với việc nhìn dung nhan nàng ấy già đi, không bằng giữ lại hồi ức tốt đẹp, Thất Huyền… nàng là ông trời ban ân cho ta, gương mặt này, dáng người này, cùng nàng ấy tương tự biết bao, thậm chí… còn hơn ba phần.”

“Cầm thú.” Thất Huyền chỉ cảm thấy một trận buồn nôn, dùng sức tránh khỏi tay hắn, chiều dài của xích sắt làm nàng chỉ có thể lùi lại hai bước.

Sở Triêu Nam cũng không tiến sát, tựa hồ rất có hứng nói chuyện: “Cầm thú? Chửi giỏi lắm, lại nói tiếp… mẹ nàng vốn nên là thê tử của ta, nàng cũng nên là nữ nhi của ta, đáng tiếc, nàng và ta không có duyên làm cha con, vậy thì làm đôi phu thê ân ái cũng không tồi.”

Thất Huyền không muốn phí lời vô ích với hắn, mắt nhìn một vòng xung quanh, hỏi: “Đàn của ta đâu?” Dưới vị thế bị quản chế hành động, nàng cần ám khí nào đó không cần dùng động tác quá lớn cũng có thể lấy tính mạng người khác.

“Ồ? Nàng còn tâm tư đánh đàn sao? Vừa vặn Sở mỗ có lẽ đã lâu chưa nghe nàng tấu khúc, thật cực kỳ nhớ âm thanh ngày đó.” Sở Triêu Nam ra khỏi lồng, không lâu sau liền đưa cổ cầm cho nàng.

Xem ra hắn không phát hiện huyền cơ trong đàn, Thất Huyền thầm thở phào, ngồi xếp bằng, đặt ngang đàn trên đùi, vừa gảy dây đàn vừa chú ý ánh mắt hắn, khi khúc nhạc ban đầu dần dần nhanh hơn bỗng nhiên chuyển điệu, ba sợi dây đàn cứng rắn từ lỗ ngầm bên sườn đàn bắn ra, chia nhau bay về ba chỗ cực hiểm là giữa trán, tim và rốn của Sở Triêu Nam.

Sở Triêu Nam kinh hãi, nghiêng người né được hai dây, bị một dây cuối cùng bắn xuyên thủng vào dưới xương sườn, vội nhịn đau nhào lên phía trước, đoạt lấy cổ cầm nện vào song sắt, đè ngã Thất Huyền xuống đất, hung hăng tát nàng hai cái, nhe răng trợn mắt rống giận: “Ả tiện nhân này, dám ám toán ta! Tưởng Sở mỗ thật sự không dám động vào ngươi sao? Cho mặt mũi thì ngươi không muốn, vậy thì đừng trách ta coi ngươi như kỹ nữ!” Nói xong dùng tay xé vạt áo của nàng.

“Không được chạm vào ta!”

Thất Huyền vùng vẫy tay chân liều mạng đánh đấm, nhưng càng giãy giụa hắn lại càng hưng phấn, phải làm sao đây? Phải làm sao mới ngăn cản được con dã thú phát cuồng này bây giờ? Tiếng thở dốc nặng nề mang theo mùi thịt thối, làm nàng ghê tởm muốn nôn.

Không giống… cảm giác so với ba năm trước hoàn toàn khác biệt! Vào sau khi bị Bách Lý chạm qua nàng vẫn có thể cho rằng còn sống so với điều gì cũng quan trọng hơn, nhưng bây giờ, so với việc bị tên cầm thú này xâm phạm thì nàng thà rằng chết đi!

“Gia… nếu như ngài muốn chết, nô gia sẽ không ngăn cản, còn nếu không muốn chết thì tốt nhất là buông Thất Huyền muội muội ra.” Chẳng biết từ lúc nào Tạ Uyển đã đến trước lồng giam, nghiêng người hứng thú tựa vào song sắt xem kịch.

Sở Triêu Nam dừng động tác, hung tợn quay đầu trừng mắt nhìn nàng ta, Tạ Uyển chỉ bĩu môi cười khẽ: “Trong cơ thể muội ấy có độc, nếu ngài chạm vào muội ấy, hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.”

“Có ý gì?”

“Sư huynh ta bị hạ một loại tình độc, sẽ chuyển dời lên ngưởi của nữ tử cùng huynh ấy ân ái, từ đó hai người họ chỉ có thể cùng đối phương hoan ái, gia à, ngài không phát hiện ra nhiệt độ cơ thể muội ấy cao hơn người bình thường rất nhiều sao? Đó là triệu chứng của Hỏa Độc, nếu ngài cùng muội ấy làm việc kia, không chỉ muội ấy sẽ chết mà ngài cũng sẽ trúng độc mà mạng vong.”

Sở Triêu Nam biến sắc, nắm chặt cổ áo Thất Huyền kéo đứng lên: “Thối tha, lúc ở Bạch Vân Đường ta đã hạ thấp thân phận lấy lòng ngươi đến thế nào? Vậy mà thậm chí một tên mở kỹ viện ngươi cũng bằng lòng ngủ cùng, lại còn ở trước mặt ta ra vẻ thanh cao! Thật đáng hận!” Hắn ném nàng xuống đất, ôm vết thương há miệng thở dốc.

Tạ Uyển đi qua đỡ lấy hắn, ôn hòa khuyên nhủ: “Gia, tuyệt đối đừng quá tức giận hại thân, ngài còn một cơ hội giết chết nam nhân muội ấy yêu mến nhất trước mặt muội ấy không phải sao?”

Sở Triêu Nam túm lấy tóc nàng ta, trong hai mắt hằn đầy tơ máu, da mặt run rẩy không ngừng: “Nam nhân kia không phải ngươi muốn sao? Ngươi nỡ lòng giết hắn?”

Tạ Uyển cười khẽ một tiếng, không hề sợ hãi nhìn về phía hắn: “Không chiếm được chẳng bằng hủy diệt, gia, nô gia nghĩ rất thoáng, nhưng còn ngài, vết thương cũng không nhẹ đấy, hạ nhân đã nấu xong thuốc bổ, vẫn là nhanh chóng bồi bổ thân thể đi.”

Sở Triêu Nam trừng mắt liếc nàng ta một cái, buông tay ra bước nhanh rời đi. Tạ Uyển sửa sang lại tóc, đi đến trước mặt Thất Huyền ngồi xổm xuống, nâng cằm của nàng lên chậc chậc lưỡi: “Nhìn mặt mũi sưng phù này, gia hắn cũng thật không biết thương hương tiếc ngọc.”

Thất Huyền nghiêng mặt đi, ngồi lùi về góc tường, khép vạt áo mở rộng lại, mắt lạnh nhìn về phía nàng ta: “Vì sao lại đưa độc cho Sở Triêu Nam? Thảm án diệt môn của Đằng Gia ngươi cũng có tham dự đúng không?”

“Ôi chao, Thất Huyền muội muội, biến hóa của muội thật sự dọa tỷ tỷ sợ đấy.” Tạ Uyển xoa ngực ngồi xổm trước người nàng, “nô gia chỉ là người cung cấp hàng hóa, còn về phần gia muốn dùng những thuốc độc làm gì… ai cũng không quản được nha.”

Thất Huyền bị thái độ xem mạng người như cỏ rác này của nàng ta làm khí huyết sôi trào, sức nóng trong cơ thể đột ngột tăng lên, trên trán lập tức chảy ra một tầng mồ hôi. Tạ Uyển chú ý đến tình hình khác thường của nàng, ánh mắt hơi có vẻ ảm đạm: “Sư huynh sẽ không cưỡng bức muội thay huynh ấy gánh vác thống khổ, xem ra muội đối với huynh ấy cũng không phải là vô tình nha.”

“Không liên quan đến ngươi.”

“Không liên quan?” Nàng che miệng cười yêu kiều, cười đến trâm châu đầy đầu rung lên: “Ta yêu huynh ấy suốt mười bảy năm, huynh ấy lại ngay cả liếc cũng không thèm liếc mắt một cái, nếu thật sự là người tuyệt tình cũng thôi đi, ai ngờ… lại bị muội cướp mất, Thất Huyền muội muội, điều này gọi là không liên quan gì đến ta sao?”

Thất Huyền không có tâm tư đàm luận tình yêu, cũng sẽ không ngây thơ cho rằng “yêu” thì sẽ là tình cảm tốt đẹp, chỉ khi nào dưới tình huống hai bên tình nguyện mới có thể gọi là tốt đẹp. Nếu nàng không yêu Bách Lý Minh Nguyệt, với cá tính của nàng, có lẽ cuối cùng cũng sẽ đi đến con đường ngọc nát đá tan. Nhưng may mắn là, nàng đã yêu, bằng lòng để chàng ấy độc chiếm, bằng lòng vì chàng ấy trả giá, đây chính là cơ duyên, muốn trách thì chỉ có thể trách tạo hóa của Tạ Uyển thấp thôi.

Nàng không muốn nói nhiều, nhưng Tạ Uyển lại không để nàng thanh tịnh, nàng ta đặt ngón út trong miệng cắn cắn một lát rồi đột nhiên như nghĩ ra trò gì rất vui mà xì cười thành tiếng: “Thất Huyền muội muội, muội và sư huynh sẽ không có kết quả được đâu, ừm, không riêng gì muội, dù là nữ tử nào đi nữa ở cùng huynh ấy cũng không thể có kết quả, huynh ấy —— không thể làm cho muội có con, muốn biết vì sao không?”

Nàng dừng một chút, thấy Thất Huyền không có phản ứng gì thì chậm rãi bò lại gần, trên khuôn mặt đều lộ vẻ vui sướng khi người khác gặp họa —— “Sư phụ căm hận trượng phu bỏ thê ruồng tử nên vào lúc sư huynh sinh ra đã kêu bà đỡ bóp hỏng hương khói, không có nữ nhân nào muốn bị cướp đi quyền lợi làm mẫu thân, Thất Huyền muội muội, nếu để muội biết bí mật này sớm hơn thì muội còn bằng lòng theo huynh ấy không?”

“Ta theo chàng ấy không phải vì nối dõi tông đường.” Chưa nói đến việc lời nàng ta có đáng tin hay không, cho dù là thật thì thế nào? Một người vốn định cô độc cả đời sẽ còn quan tâm chuyện có con hay không sao?

Tạ Uyển kinh ngạc mở to mắt nhìn nàng một lúc lâu, càng không thể tin mà xác nhận lại lần nữa: “Muội thật sự không quan tâm?”

Phản ứng của nàng ta làm Thất Huyền cảm thấy buồn cười, mà cũng nở nụ cười thật, chẳng lẽ nữ nhân đều là vì sinh con mới cùng nam nhân hoan hảo sao? Chẳng lẽ một nam nhân không thể kéo dài hương hỏa thì sẽ không đáng để nữ nhân phó thác sao?

Trên đời này đã có quá nhiều nữ nhân vì chuyện sinh con mà gặp phải sự đối đãi bất công rồi, thật sự không nên lại để đại nam nhân như Bách Lý bước một chân vào nữa.

“Ha ha… Ta tưởng rằng trên đời chỉ có mình ta là một nữ nhân ngu ngốc, không ngờ rằng muội còn ngốc hơn cả ta.” Tạ Uyển không thể tin mà cười đến kinh động, thái độ nhẹ như mây gió này ngược lại trở thành chính nàng ta chuyện bé xé ra to.

Thất Huyền chỉ hừ lạnh, chuyển tầm mắt sang nơi khác.

Sư huynh cũng thế, nha đầu này cũng vậy, đều bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng, chưa bao giờ từng dùng ánh mắt nhìn nàng ta, xem nàng ta là một món hàng rẻ mạt sao? Tạ Uyển khẽ cắn răng, vung tay áo phất ra một mảnh hương phấn bụi tuyết, nàng ta thật muốn nhìn tiểu nha đầu kiêu ngạo kia có thể cao quý tới mức nào.

“Đây là Dạ Lai Hương nô gia đặc biệt điều chế vì Hỏa Độc, có thể dẫn động Hỏa Độc chuyển thành Tình Thiền, vốn định dùng trên người sư huynh, nhưng cuối cùng muội muội lại thử nghiệm đầu tiên, thế nào? Có phải cảm thấy toàn thân khô nóng khó nhịn hay không, thực hưởng thụ chứ?” Tạ Uyển cười, đưa tay khẽ vuốt hai má nàng.

Thất Huyền kéo tay nàng ta ra, quả thực cảm thấy trong bụng dâng lên một dòng nước nóng, không giống nóng rát bình thường, tê tê dại dại, hệt như phản ứng sau khi trúng dâm dược vậy.

“Muốn được an ủi, nô gia cũng có thể cho muội.” Tạ Uyển ôm lấy cổ của nàng, áp sát người cọ xát: “Có biết không? Nữ tử thanh lâu trước khi phá trinh tiết, thường sẽ để một tỷ tỷ có kinh nghiệm làm nóng thân thể, mặc dù sư huynh tọa trấn Phượng Tiên Lâu nhưng kì thực cũng không biết việc này, tỷ tỷ vậy mà càng biết làm sao để nữ nhân thoải mái hơn huynh ấy đó.”

Thân thể mềm mại tựa sát vào người uốn éo vặn vẹo, bất kể là nam hay nữ, Thất Huyền cũng cực kỳ chán ghét loại hành động yêu dâm này, nhưng độc tính của nàng phát tác, không dám tùy tiện làm bừa, chỉ có thể khoanh chân ngồi ngay ngắn, đọc thầm tâm quyết, chiếu theo phương pháp Liễu Ứng Tiếu truyền thụ cho để vận công hành khí.

Tạ Uyển có chút kinh ngạc vì nàng có thể áp chế độc tính, lòng háo thắng chợt nổi lên, muốn xem bằng được hành vi phóng đãng của Thất Huyền sẽ trông như thế nào: “Việc gì phải kiềm chế? Sao không để nô gia tạo thư sướng nhất thời cho muội? Nữ nhân à… có kiên cường hơn nữa cũng không nén nổi một đêm phong lưu đâu, như ta dù trong lòng vương vấn sư huynh nhưng vẫn có thể tìm vui sướng dưới thân nam nhân khác, nếu sinh ra đã chịu sắp đặt, chỉ có chấp nhận số phận mới có thể sống vui vẻ.”

Trong lòng Thất Huyền hơi động, bắt lấy cổ tay nàng ta, thản nhiên nói: “Cho dù cởi hết vướng víu ta cũng sẽ không cảm thấy thư sướng, ngươi vẫn là tỉnh lại đi, hà tất lãng phí chính mình?”

“Lãng phí?” Tạ Uyển cắn môi dưới, răng cắn sâu vào thịt: “Ta từ nhỏ không cha không mẹ, bị sư phụ mang vào chốn phấn hồng lớn lên, vốn là đê tiện, không như muội muội thân phận cao quý.”

“Người không phân biệt sang hèn, nếu không phải bản thân thiếu tự trọng thì không ai có thể xem thường ngươi.”

Tạ Uyển “a” một tiếng, như là nghe được chuyện rất nực cười: “Không ai có thể xem thường sao? Sư phụ không hỏi ý nguyện của ta, tự tiện bán ta cho Sở Triêu Nam làm tiểu thiếp, sư huynh biết rõ ta luyến mộ huynh ấy, cũng không bố thí một câu quan tâm, còn muội, Thất Huyền muội muội của ta, có phải trong lòng đang mắng thầm ta vô sỉ đúng không?”

“Ta đối với ngươi chỉ có một ý nghĩ.” Thất Huyền ổn định nhịp thở, trầm giọng nói: “Đồng lõa độc hại phụ thân ta, ngươi cần vì việc đó mà đền… đền tội.”

Vốn định nói đền mạng nhưng không biết vì sao, đối với nữ nhân trước mặt này lại không động được sát khí, có lẽ là ở trên người nàng ta thấy được bóng dáng của chính mình, ra vẻ bình thản nhưng trong ánh mắt lại mơ hồ lộ ra cảm xúc bản thân căm ghét, lời nói ra mang theo ý vị lên án, quật cường cố chấp… khiến cho người ta không thể hận đến cùng.

“Đền… tội ư…” Tạ Uyển nhắm hai mắt lại, khóe miệng nhếch nhẹ, “những đạo lý này chưa có ai từng dạy ta.”

Nàng ta buông tay, xuống khỏi đùi Thất Huyền, khi đứng dậy ném cho nàng một bình sứ, “Đây là giải dược của Dạ Lai Hương, ta đã truyền tin tới Y Thánh Môn, chắc hẳn sư huynh rất nhanh sẽ đến, Sở Triêu Nam đã chôn Dạ Lai Hương xuống độc trận ở lối vào, cho dù sư huynh có lợi hại hơn nữa cũng không thể chống đỡ kịch độc trong cơ thể, có tránh được một kiếp này hay không đều phải xem kỹ xảo mở khóa của ngươi như thế nào.” Nói xong đá cổ cầm qua.

“Ta sẽ không cảm kích hảo tâm của ngươi.” Thù phụ thân nàng trước sau cũng phải đòi lại, cho dù không giết nàng ta cũng muốn nàng ta trả cái giá tương ứng.

“Ta đối với ngươi, chưa từng bỏ ra chút hảo tâm nào.” Tạ Uyển cười lạnh, nếu như nha đầu này còn chưa cùng sư huynh kết hợp, nàng sẽ rất vui lòng cung cấp dâm dược giúp Sở Triêu Nam đạt được hành vi man rợ, hao hết tâm huyết điều phối ra Dạ Lai Hương để có thể sử dụng trên người sư huynh, khiến huynh ấy không có cách nào kháng cự.

Đáng tiếc tất cả đều đã muộn, hai người sống nhờ vào lẫn nhau, không thể một mình sống sót, mà người khác cũng không thể tham gia vào, đồng sinh cộng tử, ở âm phủ hay dương thế còn có gì khác nhau?

Kỳ thật nếu nàng thật sự nhẫn tâm vẫn có thể để đôi uyên ương bọn họ đoạn hồn, cùng xuống hoàng tuyền, thậm chí vừa rồi vẫn còn ôm tâm tư ác độc, vì sao lại đột nhiên đổi ý nhỉ?

‘Hà tất lãng phí chính mình’ —— lần đầu tiên… có người nói với nàng như vậy.

Mặc dù là giọng điệu lạnh lùng, nhưng buồn cười là nàng lại nghe ra một tia thương tiếc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.