Chương trước
Chương sau
Chuyển ngữ: Thủy Nguyệt Vân

Thất Huyền thấy hắn nói quá hưng phấn cũng không giội nước lạnh, chỉ cảm khái tận đáy lòng: “Chàng đối với độc luôn tính toán tỉ mỉ như thế.” Nàng lại là một người xem trọng kết quả, có lẽ nên thích ứng sửa đổi một chút.

Bách Lý Minh Nguyệt cất hạt gỗ vào, cười có chút đắc ý: “Vung tay hạ độc bừa cũng chỉ có thể xem là dùng độc, đó là hạ đẳng nhất, còn người chân chính điều khiển độc sẽ căn cứ theo tâm lý, sở thích thậm chí việc đã trải qua của người bị hạ độc để điều phối ra thuốc thích hợp nhất, độc khiến người ta thống khổ, cũng sẽ khiến người ta vui sướng, quá trình và kết quả không giống nhau, còn phải xem dùng như thế nào.”

Sở dĩ mẫu thân hắn được xưng tụng “Độc tiên” chính là vì am hiểu sâu đạo điều khiển độc, một loại tình độc ba loại biến hóa, thao túng lòng người, thay trời tạo vận, ở phương diện tu vi này, chỉ sợ hắn cố gắng cả đời cũng không thể vượt qua.

Nhưng thật may mắn là hắn lại gặp đúng người bạn đời được định sẵn trong số mệnh, dẫu rằng đoạn duyên phận ấy suýt chút nữa đã bị hắn tự tay hủy diệt, quay đầu ngẫm lại thật đúng là nghĩ mà sợ.

“Chàng ngẩn ngơ gì vậy?” Thất Huyền bị hắn nhìn chằm chằm đến không được tự nhiên, cúi đầu dùng bả vai đẩy hắn.

“Ta đang nghĩ, nếu ngày đó người cứu nàng là Phương Trạch Cần, huynh ta lại không cần bất cứ hồi báo nào mà tận tâm tận lực chữa trị cho nàng thì hiện giờ sẽ là tình cảnh thế nào?”

Thất Huyền vốn muốn nói không biết, nhưng thấy vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, thậm chí còn có chút hung ác, lời đến bên miệng lại nuốt vào, trong lòng vừa kinh ngạc vừa buồn cười, không tin được, người này —— vậy mà lại vì việc không hề xảy ra mà ăn dấm chua?

“Phương thần y đúng là rất tốt, nhưng ngài ấy là Phật Di Lặc, chúng sinh bình đẳng, tình thương người bao la, cho dù ngày ấy là ngài ấy không phải chàng thì ta cũng chỉ là một chúng sinh thôi.”

“Ý nghĩ của huynh ấy ta không quan tâm, ta chỉ muốn biết nàng có sẽ động tình hay không?”

Thất Huyền còn nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi kiên định lắc đầu: “Sẽ không.” Đổi lại là bất kỳ người nào khác thì nàng cũng sẽ chỉ biết ơn.

“Tại sao?” Bách Lý Minh Nguyệt nâng cằm nàng lên.

“Chỉ chàng mới có thể tự nhiên xem ta là vật sở hữu như vậy, trừ chàng ra, ta không còn nghĩ ra người thứ hai có thể làm cho ta… động tình.” Lại trước sau vẫn dùng tên Thất Huyền này, có lẽ vào lúc ấy một góc nào đó trong lòng đã lặng lẽ xác định bản thân thuộc sở hữu của người ta rồi.

Bách Lý Minh Nguyệt thỏa mãn, cúi đầu hôn lên môi nàng, đầu lưỡi trực tiếp đi vào dò xét quấn quýt, từng có một dạo sợ sự xa cách của nàng, càng bị đối xử lạnh lùng lại càng muốn ép buộc chiếm hữu nàng, chỉ vào lúc hoan hảo mới có thể cảm nhận được mình thực sự có được nàng.

Trước kia cảm thấy vì tình mà điên cuồng thật không đáng, nào ngờ tình vốn sẽ khiến người ta phát điên, “dù cho sau này trong lòng nàng có người khác —— ta cũng tuyệt đối không thành toàn cho các người, thà rằng bị căm hận, cũng muốn nàng ở cùng ta cả đời.”

Thất Huyền cảm động ôm lấy cổ hắn, nhìn gương mặt son phấn trang điểm tinh xảo, nổi hứng trêu ghẹo, giơ tay nâng cằm của hắn, hé miệng cười gian: “Chỉ cần là chàng, cho dù có biến thành nữ nhân, ta… cũng không bận tâm.”

Bách Lý Minh Nguyệt trừng mắt nàng, trong mắt có chút ảo não cam chịu, “còn cười, nha đầu không biết sống chết nhà nàng, ta ngay cả xiêm y cũng không kịp thay chạy suốt đêm đến đây, lần sau không cho phép hành động một mình nữa, có nghe không?” Lúc hắn điều tra rõ chân tướng, kích động chạy về Y Thánh Môn, đã không thấy được nữ nhân ngày nhớ đêm mong lại còn nhận được một phong thư dữ, loại cảm giác như bị sét đánh kia vĩnh viễn hắn cũng không muốn trải nghiệm thêm lần thứ hai.

Nói đến việc này, Thất Huyền quả thật cảm thấy áy náy, bất quá dưới tình huống biết rõ tiểu muội gặp nguy hiểm, nàng thật sự không có cách nào yên tâm chờ đợi, “xin lỗi, là ta quá nóng nảy, sau này sẽ không vậy nữa.”

Sau này cũng sẽ không để cho nàng có cơ hội tự ý làm ẩu, tốt nhất tìm sợi dây thừng trói hai người lại với nhau không rời một khắc. Đã lâu chưa ôn tồn, lúc nãy lại bị khơi lên tình độc, nên nếu chỉ ôm thế này thì không đủ an ủi.

Bách Lý Minh Nguyệt bế ngang nàng lên, tìm được gian phòng cũng gần như phòng ngủ liền nhanh chóng bước vào, nhấc chăn đệm lên bỏ đi tầng ngoài cùng, không cho mùi khiến người ta chán ghét ảnh hưởng tâm tình, lập tức cởi cẩm bào trải lên giường.

“Ở chỗ này, ta không yên tâm.” Không cửa đóng then cài, ngộ nhỡ có người đến muốn tránh cũng không có chỗ tránh.

“Ngoài hang động đặt một tấm chắn gió, nếu có người đi vào, ta sẽ nghe thấy.” Bách Lý Minh Nguyệt tháo trâm cài bằng ngọc xuống, ngửa mặt nằm lên giường, dang rộng hai tay, “Thất Huyền, mặc dù lúc ta bị nhốt trong độc trận có thể tự mình áp chế, nhưng thấy nàng trước mặt thì độc lại phát ra rồi, nàng nhẫn tâm trơ mắt nhìn ta chịu tra tấn sao?”

Thất Huyền vốn đã quên chuyện này, được hắn nhắc nhở liền nhớ lại, vội vàng lấy từ túi ở thắt lưng ra một bình sứ: “Đây là thuốc giải Dạ Lai Hương, Tạ Uyển để lại cho chàng.”

Dạ Lai Hương? Cái tên dung tục gì vậy!

Bách Lý Minh Nguyệt ghét bỏ cầm lấy bình sứ, cũng không thèm nhìn mà tiện tay vung một cái nó liền bị nện vào tường, rồi thuận thế kéo Thất Huyền vào lòng, “ta không muốn nhận ân tình của nàng ta, thuốc giải có nàng là đủ rồi.”

Nữ nhân kia thật ra rất khôn ngoan, nhìn thấy tình thế không ổn liền chuồn trước, tốt nhất là ngoan ngoãn một chút, cứ như vậy mà mai danh ẩn tích đi, nếu để hắn gặp lại thì đừng hòng còn có được chút tình cảm hay thể diện nào.

“Nàng ta nói đã yêu chàng mười bảy năm.”

Bách Lý Minh Nguyệt cười lạnh: “Ta cũng không ép nàng ta phải yêu, Thất Huyền, có phải nàng ta còn nói gì với nàng nữa không?”

Không chỉ có nói gì, mà còn đã làm gì nữa, bất quá thấy dáng vẻ hắn đằng đằng sát khí, vẫn là nên tránh nặng tìm nhẹ.

“Chỉ đề cập tới thân thế, có lẽ là không ai yêu thương mới tạo nên tính tình nàng ta như thế.”

Không ai yêu thương? Rõ ràng lão bà tử chăm sóc nàng ta còn chu đáo hơn cả nhi tử ruột thịt, nếu nói đến không ai yêu thương thì hắn mới là từ nhỏ đã bị người ta ghét bỏ, bây giờ thế nào? Một đám bằng hữu xấu thân thiết, một nhóm tâm phúc trung thành, còn có Thất Huyền, có thể làm bạn đồng hành cả cuộc đời này.

Trong mắt chỉ có thể nhìn thấy khổ sở bản thân gặp phải, nhưng lại không nhìn thấy bất hạnh của người khác, yêu hắn mười bảy năm? Quả thực là chuyện cười! Lúc nào cũng muốn nhận được gì đó từ người khác, ai đối xử với nàng ta tốt thì đó là cần phải, còn ai đối xử với nàng ta không tốt thì lại là thiếu nợ nàng ta, loại ánh mắt ai oán lên án ấy chỉ khiến người ta phiền chán.

“Tự đắm mình thì trách được ai? Thất Huyền, nàng không cần đồng tình với nàng ta.”

“Sẽ không đâu, tuy có nguyên do, nhưng không phải lý do, nàng ta nên đền tội, còn chàng nữa, cho dù là vô ý phạm sai lầm nhưng cũng khó thoát tội hoàn toàn, sau này không được phép để độc lung tung nữa, hại người rất nhiều.”

“Sau này Quế Thạch Cư giao cho Đường Ngọc tiếp quản, độc nào không cần thiết sẽ hủy hết, ta luyện độc vốn cũng không phải để hại người, một là vì hứng thú, hai là vì mưu sinh.”

Nếu nói vì hứng thú còn có thể chấp nhận được, nhưng mà nói vì mưu sinh thì khó hiểu quá, “lợi nhuận trong Lâu còn chưa đủ cho chàng dùng sao?”

“Đó là vốn liếng để duy trì Phượng Tiên Lâu, không phải là mưu sinh của cá nhân ta.” Lụa là gấm vóc, rượu ngon món ngon đều là vì giữ thể diện, hắn cũng không chú trọng đến ăn mặc chi tiêu, “sau khi rời khỏi Phượng Tiên Lâu, nàng sẽ phải đi theo lang trung bán thuốc như ta sống những ngày kham khổ, có chịu không?”

Đương nhiên cầu còn không được, có kham khổ cũng tốt hơn bị bao nuôi ở trong Lâu, chính chàng ấy cũng không thích bị trói ở một chỗ mà, ngẫm kỹ thì có lẽ Quế Thạch Cư thanh tịnh đẹp đẽ lại đơn sơ mới thích hợp với tính cách thật của chàng ấy, nhìn chàng ấy đeo hòm thuốc hoạt bát rất có hứng thú, quãng thời gian ở trong Lâu kia dường như ngoài đánh đàn ra chính là… bị chàng ấy quấn quýt trên giường không ngừng, dù là chẳng làm gì cũng tốn hết nửa ngày.

Suy nghĩ ấy vừa thoáng qua một cái Thất Huyền đã đỏ mặt, giống bây giờ nằm sấp trên người chàng ấy, ngực kề sát, mặc dù hỏa độc trong cơ thể khiến da thịt nóng lên nhưng vẫn kém xa nhiệt độ tỏa ra trên người chàng ấy, đau đớn giống như trí nhớ của kiếp trước trôi xa dần, chỉ còn lại tình ý dịu êm, không phải xuất phát từ dược tính, mà vì chìm đắm vào hơi thở của chàng ấy, diễn ra một cách rất tự nhiên, dâng lên một chút xôn xao.

Dù đã có quan hệ thân mật nhất, nhưng có mấy lời vẫn là không thể nào nói ra miệng, nàng đành phải vùi sâu mặt vào cần cổ người ta, khều lấy một sợi tóc dài quấn từng vòng từng vòng quanh ngón trỏ, lại tháo từng vòng từng vòng ra.

Bách Lý Minh Nguyệt có chút khó thở, cười thầm bản thân lại bị động tác nhỏ như vậy trêu chọc đến cả người không yên, thật sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, gặp phải khắc tinh rồi.

“Muốn ta sao?” Hắn hỏi, không ngoài ý muốn nhìn thấy Thất Huyền rút tay về, mặt giống như bị ong mật đốt mà càng thêm đỏ ửng.

“Được rồi… là ta muốn nàng.” Bách Lý Minh Nguyệt nhịn không được mà cười rộ lên, xoay người đặt nàng dưới thân, La Sát từng nói ‘chuyện ấy’ là một khía cạnh khác của thèm ăn, lúc ấy hắn cười đến phong vân biến sắc, không bao lâu đã gặp báo ứng, “không chỉ muốn… mà còn muốn ăn luôn nàng.”

Ngôn ngữ khiêu khích còn làm người ta ngượng hơn so với hành động thực tế, Thất Huyền dùng môi chặn miệng hắn lại, đổi lấy một trận quấn quýt kịch liệt. Lần nào hắn cũng đều tốn một lúc lâu để giúp nàng thích ứng, sự quan tâm này vô cùng đáng quý, nếu nàng còn không biết quý trọng thì thật sự là một người không có tim gan.

“Làm… làm thế nào mới có thể giúp chàng cũng thoải mái vậy?” Thất Huyền lau mồ hôi trên trán hắn, ngoài việc chỉ nhận thì nàng cũng muốn cho đi.

“Chỉ cần nàng thoải mái thì ta cũng thoải mái, đừng cứ mãi nhịn đau như trước kia vậy, nhịn đau như thế ta sẽ thương tâm.” Bách Lý Minh Nguyệt khẽ cắn vành tai nàng, bàn tay lưu luyến khẽ vuốt chậm rãi sờ chỗ mềm mại khiến nàng run nhè nhẹ không ngừng, “loại cảm giác này… nàng còn sợ không?”

Thất Huyền lắc đầu, buông lỏng răng đang cắn chặt môi dưới, kiềm chế thở hổn hển trong chốc lát rồi hai tay vòng ra sau gáy hắn, nâng người lên, nghiêng đầu hôn một cái lên mặt hắn.

“Ta sợ chàng.” Nàng vén tóc rối trên trán, đầu ngón tay dính chu sa quệt thành một vệt đỏ tươi trên mặt: “Ta sợ… sẽ phải lòng chàng.”

Phải lòng sao… từ này do chính nàng nói ra thật sự là bình thản một cách tuyệt diệu, Bách Lý Minh Nguyệt cởi y phục, vén hết tóc dài rối tung ra phía sau, dang trên thân, lộ ra lồng ngực cường tráng rắn chắc: “Với khí lực này, nàng phải lòng cũng không lỗ đâu nhỉ? Thầy bói nói ta là vượng tướng, làm nữ nhân sẽ vượng phu, làm nam nhân thì đương nhiên sẽ vượng thê ấm tử, có thích vẻ ngoài này của ta không?”

“Không đứng đắn.” Thất Huyền cười mắng rồi đánh hắn một cái, đột nhiên nhớ tới một việc: “Đúng rồi, chàng… chàng không thể sinh con sao?”

Bách Lý Minh Nguyệt sững sờ một chút, nhất thời không hiểu ý, “nàng cho rằng nam nhân có thể sinh con à?” Người hiểu y thuật đều biết không thể nào có chuyện kỳ lạ này, nếu có thể sinh, hắn ngược lại bằng lòng thay nàng chịu việc khổ sở ấy.

“Không phải, Tạ Uyển nói với ta rằng lúc chàng sinh ra đã bị bà đỡ bóp hỏng hương hỏa, cho nên không thể sinh con.”

Sắc mặt Bách Lý Minh Nguyệt lạnh lẽo xuống, hai mắt híp lại lộ ra hơi thở nguy hiểm, Thất Huyền thấy thế vội vàng xua tay: “Ta chỉ là hỏi một chút, chàng không muốn nói cũng không sao.”

Bách Lý Minh Nguyệt cúi xuống, vùi mặt vào trước ngực nàng, trầm giọng hỏi: “Nếu là sự thật, nàng còn đồng ý theo ta không? Đối với thế nhân mà nói, không thể duy trì đời sau cũng chẳng khác gì phế nhân.”

Thân thể hắn run nhè nhẹ, giống như đang áp chế thống khổ, lúc nói chuyện còn mang theo giọng mũi, không lẽ khó chịu đến muốn khóc ư?

Thất Huyền hoảng hồn, mở rộng cánh tay ôm hắn nhẹ nhàng vỗ về an ủi: “Nhiều người có thể sinh như vậy, ít đi một mình chàng cũng chẳng sao, cho dù chúng ta không sinh cũng không ảnh hưởng gì mà.” Con người cũng sẽ không chết hết.

Hắn càng run rẩy kịch liệt hơn, Thất Huyền cúi đầu xuống nhìn thì phát hiện bên cạnh khóe mắt nhắm chặt của hắn chảy ra nước mắt, lập tức càng lo lắng, cũng không biết phải an ủi như thế nào, hoảng quá nên nói bừa: “Có nghiêm trọng như vậy sao? Ta cũng không phải vì muốn sinh con mới ở cùng chàng, nếu ta không thích dù chàng có thể sinh một tá cũng vô dụng!”

Bách Lý Minh Nguyệt cuối cùng không nhịn được nữa ngửa đầu cười to, véo hai má của nàng, cười không ngừng được mà thở không ra hơi nói: “Nha đầu ngốc… nàng ta nói vậy mà nàng cũng tưởng thật sao? Ta nhớ rõ cũng từng nói với nàng rằng muốn nhìn thấy con cháu cả sảnh đường mà, hửm?”

“Chàng… chàng vô lại!” Thất Huyền biết bị chơi xỏ, sững sờ một lát rồi tức giận đẩy hắn, “không phải thật thì cứ nói thẳng đi, ta cũng sẽ không để ý mấy việc đó được hay không mà.”

Bách Lý Minh Nguyệt đối với cách nói của nàng cảm thấy ngạc nhiên, “Kéo dài hương hỏa chính là đại sự, người bình thường đều sẽ để ý, nàng lại không thèm quan tâm?” Đối với phu phụ không thể sinh dục, thế tục luôn đẩy hết trách nhiệm cho nữ tử mà không biết phần lớn nguyên nhân là xuất phát từ nam nhân.

“Đằng Gia cũng không có nam đinh, chỉ có ta và tiểu muội, kéo dài hương hỏa có quan trọng như vậy sao?” Lúc đầu cha còn không nỡ để mẫu thân mang thai lần nữa, thiếu chút đã không có tiểu muội rồi.

“Không phải cách nói như vậy, chính bởi vì là nữ nhân mình yêu thương mới hy vọng cùng nàng duy trì đời sau, nếu không thể cho nàng một đứa con với ta mà nói tuyệt đối là một đả kích, Thất Huyền, nàng không muốn sinh con cho ta sao?” Mặc kệ là nam hài hay nữ hài, đều là cốt nhục của hai người, hắn sẽ làm hết trách nhiệm của một phụ thân tốt, cùng thê tử chung sức nuôi dưỡng con cái trưởng thành, để bọn chúng có được một gia đình bình thường ấm áp.

“Nếu chàng có thể sinh ta cũng có thể sinh, đương nhiên muốn, chỉ là… ta còn chưa nghĩ xa như vậy.”

Thấy nàng thật cẩn thận vuốt bụng, Bách Lý Minh Nguyệt bất giác mỉm cười, cũng không tính để nàng sinh con quá sớm, tuổi vẫn còn nhỏ, ít nhất phải chờ tới hai mươi lăm tuổi, nếu không sinh dục sẽ nguy hiểm cũng dễ làm hại cơ thể, với lại cũng muốn độc chiếm nàng thêm vài năm nữa.

“Cuộc sống phu thê còn chưa bắt đầu đã nghĩ đến sinh nhi dục nữ thì quả thật hơi sớm chút.” Hắn cúi đầu gặm cắn, dấu hôn từ cần cổ đi xuống kéo dài, không cho nàng có thời gian rảnh rỗi để suy nghĩ miên man.

Nhiệt khí bốc hơi khuếch tán, gân cốt đan xen vào nhau khảm chặt cùng một chỗ, tham lam dịu dàng của đối phương, từ môi tới mỗi một tấc da thịt, an ủi thương tiếc lẫn nhau, không chỉ là khao khát của thân thể, mà là đem dục vọng nóng cháy biến thành dòng nước mát lạnh gột rửa gian nan vất vả —— lưu luyến tận trong tim.

!!!

Bách Lý Minh Nguyệt nuôi Sở Triêu Nam ở trong núi, chỗ này vốn là hang ổ của tặc phỉ, thức ăn nước uống đều đầy đủ, phía sau núi cũng có suối nước lạnh có thể điều trị hỏa độc nên liền cùng Thất Huyền ở đây hơn một tháng.

Hôm nay trời ấm gió mát, mầm non trong Long Cốt Sơn đưa hương, nở hoa trong tảng đá, nhụy vàng khắp mặt đất đón gió phất phới, Bách Lý Minh Nguyệt đẩy thùng bột mì ra, để một Sở Triêu Nam đã sớm đánh mất ý nghĩ muốn sống cảm nhận được sức sống mạnh mẽ của cả ngọn núi này.

Bột mì sệt không chỉ khiến người ta ngứa ngáy toàn thân mà bị ngâm lâu trong đó càng dễ làm thân thể thối rữa chảy mủ, Bách Lý Minh Nguyệt lại đem thùng đặt trong hang động tối tăm ẩm ướt, Sở Triêu Nam chỉ cảm thấy mình như bị rơi xuống âm tào địa phủ, bây giờ được ánh mặt trời chiếu rọi, thân thể mất hết cảm giác mà lạnh như băng giống như được sống lại lần nữa, hắn không thể nói chuyện, trong mắt lại chảy ra nước mắt.

Bách Lý Minh Nguyệt nhìn thấy đã sắp đến lúc rồi, liền lấy ba thước bột mì trong thùng ra, múc nước giúp hắn rửa sạch miệng vết thương, bôi thuốc chữa thương lên.

Trước đắng sau ngọt, đầu tiên đánh tan ý chí, sau đó chậm rãi khiến hắn cảm nhận được cái tốt của việc còn sống, tìm lại ham muốn sinh tồn, một người chỉ cần mạng sống là dễ thao túng nhất. Loại tra tấn lặp đi lặp lại này quả thật so với một đao kết thúc còn ác hơn nhiều.

Thất Huyền ôm đàn đứng một bên quan sát, tuy rằng sẽ không đồng tình với Sở Triêu Nam và cũng không có bao nhiêu nhiệt tình với phương thức trả thù này, nhưng thấy Bách Lý Minh Nguyệt vô cùng thích thú nên vẫn đi theo chơi, người này luôn có thể nghĩ ra rất nhiều ý xấu nghe rợn cả người, cũng lập tức thi hành trên người Sở Triêu Nam.

Chàng ấy nói mình là người điều khiển độc nhưng theo nàng thấy thì còn giống kẻ chơi đùa độc hơn, vừa động tới gì liên quan đến độc là nổi tính ham chơi lên ngay, hệt như một đứa trẻ to xác vậy.

Nàng cười khẽ, đặt ngang đàn trên đùi, bấm ngón tay, âm thanh vang lên, cây cổ cầm này thật sự rất cứng cáp, bị nện vào lồng sắt cũng chỉ đứt hai dây đàn, sửa lại một chút là đã hoàn hảo như lúc đầu, “Lạc Nguyệt” là món quà đầu tiên Bách Lý Minh Nguyệt tặng nàng, cho tới nay nàng đều xem như trân bảo.

Khúc nhạc đàn được hơn phân nửa, Bách Lý Minh Nguyệt bỗng nhiên thẳng người nghiêng đầu, vểnh tay nghe một lát, bước nhanh đến bên cạnh Thất Huyền, “có người đến.”

Thất Huyền ngừng âm thanh, lại nghe một giọng nói quen thuộc từ xa xa vọng tới: “Xem ra tại hạ quấy rầy tao nhã rồi.”

Sắc mặt Bách Lý Minh Nguyệt thả lỏng hơn, ngẩng đầu chờ đợi, Thất Huyền cũng theo tầm mắt nhìn qua, chỉ thấy Phương Trạch Cần thong thả bước đến, áo bào trắng trong thuần khiết bị gió núi thổi tung bay, giống như tiên nhân giáng thế.

“Khách quý hiếm thấy, huynh làm sao lại đến chỗ này?” Bách Lý Minh Nguyệt cười chắp tay hành lễ.

“Chuyện huynh ở Long Cốt Sơn không nói với ai, bức thư này lượn một vòng lớn rồi đưa đến Y Thánh Môn.” Phương Trạch Cần lấy từ trong lòng ra một phong thư, liếc về phía Sở Triêu Nam, ấn đường nhíu lại, “Bách Lý, hắn là…”

“Kẻ thù của ta, không phải người bệnh.” Bách Lý Minh Nguyệt nhận lấy thư, phòng ngừa lòng từ bi của hắn trào dâng nên nói lời cự tuyệt trước.

Phương Trạch Cần khẽ gật đầu, giữa bằng hữu không can thiệp chuyện riêng của nhau là nguyên tắc của bọn họ, cho dù không đồng ý cũng chỉ có thể làm như không thấy.

“Thư đã đưa đến, ta cáo từ trước.”

“Hiếm khi tới đây, không tham quan thêm một chút sao? Phía sau núi cảnh trí tươi đẹp, nói không chừng còn có thể hái được thảo dược hiếm có.”

Phương Trạch Cần cười khổ chối từ: “Lần sau đi, ta là vội vã tới đây, nếu không nhanh chóng trở về, Ứng Tiếu sẽ lo lắng.”

Bách Lý Minh Nguyệt nhướng cao lông mày, thấy thần sắc hắn gấp gáp không yên cũng không giữ lại thêm, Thất Huyền thấy bóng dáng hắn vội vàng rời đi, thì thào tự nói: “Gấp đến thế à? Chẳng lẽ Liễu cô nương đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Bệnh cũ, tiểu quỷ kia từ nhỏ cơ thể đã yếu ớt, thuốc không rời miệng, nếu không có sư phụ trông chừng thì nàng ta liền sống chết không chịu uống thuốc, mặc cho cơ thể yếu dần đi, chỉ phát cáu mà thôi.”

Thất Huyền không khỏi kinh ngạc: “Hả? Ta thấy Liễu cô nương bình thường rất chững chạc.”

“Nàng ta chỉ giở tính trẻ con với Phương thần y thôi, chúng sinh, luôn có một người là đặc biệt với mình.”

Vừa nghe hắn nói như vậy, Thất Huyền ngược lại có chút hiểu, khó trách cứ luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ, Phương Trạch Cần đối xử với Liễu Ứng Tiếu quá mức cẩn thận, không giống thái độ sư trưởng nên đối đãi với hậu bối, Liễu Ứng Tiếu tính tình lạnh lùng, nhìn như không hề có thất tình, thế mà khi nhắc tới sư phụ thì trong ánh mắt lại có một vẻ giận dỗi, xem ra sư đồ hai người đối với nhau đều có tình cảm khác.

“Bỏ thân phận qua một bên mà xét, Phương thần y và Liễu cô nương thật ra cũng rất xứng đôi vừa lứa.”

Bách Lý Minh Nguyệt đối với việc này chỉ cười cười, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, hai sư đồ cứ từ từ mà nhận ra, người ngoài đứng bên cạnh xem kịch là vui rồi, hắn mở bao thư, từ bên trong trượt ra một tấm thiệp mời, Thất Huyền thuận tay tiếp được mở ra vừa thấy đã ngây người tại chỗ.

Đây là một tấm thiệp cưới —— lại còn là thiệp cưới của Ngọc Vô Tâm và tiểu muội nàng?

“Sao lại thế này? Bọn họ… huynh ta không phải nghĩa phụ của Túc Túc sao?” Quay đầu nhìn về phía Bách Lý Minh Nguyệt, lại phát hiện hắn đang giấu một lá thư sau lưng, nàng lập tức đi qua giật lấy cầm mở ra xem.

Sắc mặt từ trắng chuyển sang xanh, từ xanh chuyển sang đỏ, tay cầm thư run nhè nhẹ, cuối cùng, rốt cục cũng không kiềm được mà phát tác ——

“Bách Lý Minh Nguyệt! Chàng vậy mà lại hạ thuốc thôi thúc tình dục với Ngọc Vô Tâm!?”

!!!

Bên trong ‘Lạc Hà Sương’ đưa cho Đằng Túc làm vật phòng thân lại còn trộn lẫn cả thuốc thôi thúc tình dục, dùng máu của Ngọc Vô Tâm làm thuốc nền để điều phối thành nên chỉ hữu hiệu với một mình hắn, kết quả —— lúc phụ và nữ nhi ở cùng nhau… đã xảy ra chuyện.

Thất Huyền mây đen che khắp đỉnh đầu, vô cùng tức giận —— không nói đến việc quan hệ phụ và nữ nhi chuyển biến thành phu thê quá mức đột ngột, chuyện hạ thuốc thôi thúc tình dục này thì tính thế nào? Tuy rằng Bách Lý Minh Nguyệt từ đầu đến cuối luôn nhấn mạnh hắn chỉ là trợ giúp, nhưng… đều đã gạo nấu thành cơm, ai biết trước đó là thế nào?

Không làm tốt bổn phận tỷ tỷ, nàng cũng có trách nhiệm, việc đã đến nước này, cho dù bọn họ không phải tình yêu nam nữ, cũng không còn con đường thứ hai để đi! Cuộc hôn sự này… muốn nàng đối mặt thế nào đây?

Thế là Bách Lý Minh Nguyệt ra chủ ý, tự tay vì nàng trùng khắc lại một bộ mặt nạ, để nàng che giấu thân phận, tận mắt đi xác nhận tình cảm của hai người kia, nếu vẫn không thể thừa nhận thì cũng có thể ngăn cản nghi thức tiến hành, là tỷ tỷ duy nhất của Đằng Túc, nàng tuyệt đối có được quyền lợi này.

Lễ bái đường ở Tuyệt Hồn Lâm U Cốc đơn giản mà đặc biệt, từ sư tổ của Miêu Vũ là Nguyên Phổ sư thái ngồi ở vị trí cao đường, đến mỗi một thân hữu đến tham dự hôn lễ đều là quái khách.

Thất Huyền dùng mặt nạ cải nam trang gặp mọi người, đứng bên cạnh Bách Lý Minh Nguyệt xem từ đầu đến cuối, đầu bạc đồng nhan cầm tay nhau, lúc tân nhân đối bái có loại cảm giác bừng tỉnh như cách một thế hệ, tựa như người trong mộng tiên trong tranh, nhân duyên định mệnh, không ai có thể ngăn cản.

Trong mắt Đằng Túc tồn tại nhớ nhung không thể nhìn lầm, chỉ có bao dung cùng yêu thương của Ngọc Vô Tâm mới là bến đỗ để muội ấy dựa vào cả đời, Thất Huyền cay mũi, nước mắt không khống chế được trào ra hốc mắt, trong lòng có vui mừng cũng có chua cay, trăm vị trộn lẫn, đồng loạt xông lên đầu, may mà có mặt nạ che, nếu không lúc này vừa khóc, không chỉ có bản thân chật vật mà cũng sẽ khiến người khác không biết làm thế nào.

Bách Lý Minh Nguyệt nhìn nàng chăm chú hồi lâu, nâng tay áo lau đi nước mắt dưới mặt nạ, nhẹ nhàng cầm tay nàng.

Tiệc trà xong xuôi, Bách Lý Minh Nguyệt bị lôi kéo cùng đi náo tân nhân, quay lại không thấy bóng dáng Thất Huyền đâu, vội vàng tìm khắp xung quanh, tìm tới chỗ yên tĩnh, từ xa nhìn thấy nàng một mình ngồi xếp bằng dưới tàng cây, ánh trăng xuyên thấu qua kẽ hở phiến lá, vẩy xuống ánh sáng nhạt lấm tấm, khiến cho nàng giống như được một dải lụa trắng quấn quanh thân, mông lung mơ hồ.

Trong lòng Bách Lý Minh Nguyệt ngầm dao động, điểm chân bay vọt qua ôm chặt lấy nàng: “Sao lại lặng lẽ chạy tới chỗ này?”

Thất Huyền còn có chút giận hắn, khẽ từ chối một chút, cũng không quan tâm, Bách Lý Minh Nguyệt than nhẹ, xoay người tựa vào thân cây, lạnh lùng hắn đã nhìn thấy, tức giận hắn cũng đã nhìn thấy, nhưng cáu kỉnh lại là lần đầu tiên, vậy nên tìm cách chọc cười nàng, hay là dứt khoát khơi ra cho nàng phát hỏa, để nàng thống khoái mà phát tiết tức giận?

Nhưng mà… dáng vẻ cự nự này cực kỳ đáng yêu, hắn vẫn muốn nhìn thêm một lúc nữa.

Không khí yên lặng kéo dài gần một nén nhang, Bách Lý Minh Nguyệt hơi nâng mí mắt, thấy nàng ngồi thẳng tắp, xem ra định giằng co đến cùng nên đành phải tìm chủ đề gì đó để nói: “Tâm tình nàng hôm nay không tồi chứ?”

“Rất vui.” Tiểu muội tìm được chốn về, đương nhiên nàng rất vui mừng, trăm mối cảm xúc đều lấy vui đi đầu, những cảm xúc khác đều có thể nhanh chóng gạt qua một bên.

“Không nói với ta tiếng nào đã tùy tiện ra tay, nếu gặp phải Đề Hình đại nhân nàng không sợ sẽ bại lộ hành tung à?” Khóe miệng Bách Lý Minh Nguyệt hơi nhếch, chịu nói chuyện chứng tỏ đã gần như hết giận rồi.

Thất Huyền sửng sốt một chút, cho rằng hắn đang nói đến việc giết chết Tống Nguyên Siêu.

“Chàng đã giáo huấn qua rồi mà.” Còn không chỉ quở trách một hai lần.

“Ừm…” Bách Lý Minh Nguyệt chậc chậc hai tiếng, lắc lắc ngón tay: “Nghe nói nàng xuống tay với Cửu Đầu Điểu Đoạn Phi Yến, khiến nàng ta hoàn toàn biến thành một phế nhân.”

Nha đầu cả gan làm loạn này lại còn lén hắn làm việc này, nếu không phải nghe La Sát nhắc tới, nàng còn định giấu giếm hắn tới khi nào?

Thất Huyền không cảm thấy việc này có gì có thể nói, đến cũng đến rồi, giết cũng giết rồi, thuận tay giải quyết thêm một việc cũng không có gì lớn lao, chỉ dùng hai chữ “tiện thể” cho qua chuyện.

Bách Lý Minh Nguyệt không nói gì, tiện thể? Rõ như ban ngày lẻn vào phủ Đề hình, còn ra tay không sạch sẽ, suýt nữa bị bắt tại trận, sau này quả thật vẫn nên mua sợi dây cột nàng vào người mới bớt lo nhất, bất quá đối với loại nữ nhân hóa điên như Đoạn Phi Yến, cho dù công lực bị phế nhưng một khi được thả ra khỏi nhà giam, nhất định sẽ thành chó dại gặp người liền cắn.

Không bàn đến việc làm có được sạch sẽ hay không, đối với chuyện này hắn vẫn tương đối đồng ý với cách làm của Thất Huyền.

Bóng dáng ngồi im đang suy nghĩ, yên lặng hồi lâu bỗng giơ tay gảy dây đàn, gảy ra một khúc “Biệt Hạc”, vừa là than thở cũng vừa là chúc phúc sâu sắc. Nàng nhập tâm đàn, Bách Lý Minh Nguyệt động tình nghe, âm cuối cùng của khúc vừa dứt liền ôm nàng từ phía sau, gỡ mặt nạ, thấy nàng hai mắt rưng rưng, khóc không thành tiếng thì tim đột nhiên thắt chặt, nhẹ nhàng xoay người nàng lại: “Thất Huyền, nhìn ta, đừng cất giấu cảm xúc không để ta biết nữa, nếu còn tức giận thì cứ đến đây, đánh ta đi!” Kéo tay nàng đánh lên mặt mình.

“Đừng, sẽ làm đau mặt chàng.” Thất Huyền thấp giọng thở dài, chần chờ trong chốc lát rồi vẫn nghiêng người tựa vào, “không muốn làm ta tức giận thì sau này bất kể hạ thuốc ai cũng phải báo trước với ta một tiếng.”

Bách Lý Minh Nguyệt thuận theo gật đầu, nâng mặt nàng lên: “Không cùng nàng ấy nhận mặt sao?”

“Tân hôn mà, không muốn quấy rầy bọn họ, qua một thời gian nữa đi.” Ít nhất phải đợi chuyện của Sở Triêu Nam kết thúc đã.

“Không cần lo lắng, Ngọc Vô Tâm sẽ chăm sóc tốt cho tiểu muội nàng.” Bách Lý Minh Nguyệt mở rộng cẩm bào quấn quanh nàng ôm vào trong lòng.

“Ừm… ta nhìn ra Túc Túc vô cùng tín nhiệm huynh ấy, tiểu muội trưởng thành rồi, cũng tìm được người có thể dựa vào rồi.” Người làm tỷ tỷ như nàng thật là có chút cảm giác không nỡ khi gả nữ nhi.

Bách Lý Minh Nguyệt vuốt ve mái tóc nàng, giống như trêu ghẹo giống như thổ lộ: “Người có thể dựa vào, nàng cũng có này, lại luôn làm như không thấy, người nên thương cảm là ta đây.”

Thất Huyền hé miệng mỉm cười, nghiêng đầu tựa lên vai hắn, nhắm hai mắt lại nghe côn trùng kêu vang, gió thổi qua khu rừng, lá cây kêu xào xạc, đêm nay… ấm áp thấu tâm, có người bầu bạn thấu hiểu nhau, dù cảm xúc hỗn loạn thế nào thì cuối cùng cũng có thể quay về yên tĩnh.

“… Chỉ thấy người nọ thế như hổ điên, chạy khắp đầu đường cuối ngõ thấy người liền cắn, bị một người đốn củi vật ngã xuống đất thế mà hắn lại tự cắn chính thịt trên tay mình nhai, hô to mỹ vị, chư vị, có biết quỷ ăn thịt người ấy là người phương nào không? Đó chính là Sở Triêu Nam đường chủ thanh danh hiển hách của Bạch Vân Đường! Nhiều năm qua giết người nấu thịt, thông đồng cấu kết với Uy Viễn tiêu cục áp tải chuyển hàng hóa người, một người danh môn chính phái, một người giang hồ hào hiệp, thật đúng với câu nói tri nhân tri diện bất tri tâm…”

Thuyết thư tiên sinh ngồi trên bục cao, đánh lê hoa phiến rung động đoàng đoàng, quần chúng trong sảnh đường đều nghe đến trợn mắt há mồm, khi nói đến đoạn ly kỳ đều cùng ồ lên.

Bách Lý Minh Nguyệt ngồi ở nhã phòng lầu hai, cách bức màn nhìn xuống, cười nói: “Không ngờ trà trang này của đệ cũng lưu hành phong trào này?”

Ngọc Vô Tâm phe phẩy cây quạt: “Gậy ông đập lưng ông, dám làm bại hoại thanh danh của đệ, đệ cũng phải khiến bọn họ nở mày nở mặt muôn đời.”

“Hay cho Hồ Ly có thù tất báo.”

“Cũng là nhờ vào Đuôi Bò Cạp Độc hung tàn huynh thôi.”

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, Ngọc Vô Tâm xếp quạt chọt chọt hắn: “Nghe nói vụ án Sở Triêu Nam còn dính líu đến một bị quyền thần trong cung, từ Bạch Vân Đường tìm được hơn mười phong thư mưu đồ tạo phản, đó cũng là huynh động tay động chân hả?”

“Cần gì ta động thủ? Trong cung mưu quyền đoạt thế luôn cài tay trong dựng chuyện, ngươi sắp xếp nội ứng bên cạnh ta, ta lại ngầm đặt quân cờ bên cạnh ngươi, dùng đủ mọi thủ đoạn, bên cạnh Sở Triêu Nam cũng ẩn giấu một vị cao thủ mô phỏng, mô phỏng tranh mô phỏng bút tích, có thể làm bằng chứng giả.”

Vào trước khi sự việc xảy ra, chính thê Vân Miểu Miểu của Sở Triêu Nam vô cớ bị “thôi” về nhà mẹ đẻ, trên thư thôi thê tử có đóng ấn hẳn hoi, việc tịch thu tài sản và giết cả nhà nàng ta hoàn toàn không dính líu một chút nào tới, vì Thất Huyền từng được người này chỉ điểm nên hắn phá lệ lưu tâm, sau khi ngầm điều tra thì phát hiện nữ tử này cũng không phải là nữ nhi thân sinh của nhị lão Vân Gia, trước khi được nhận nuôi từng là môn hạ của một gã họa sĩ tên Lương Trung Thư.

Lương Trung Thư chính là phụ tá của Tể tướng đương triều, quan võ âm thầm tập hợp thế lực, đương nhiên sẽ khiến cho bọn họ cảnh giác, nếu luận về cơ mưu khéo léo, những chiến tướng chân thô làm sao chơi nổi lão thần gian xảo lật tay áo che trời? Sở Triêu Nam bất quá cũng chỉ là vật hi sinh của tranh chấp giữa văn võ mà thôi.

Ngọc Vô Tâm trầm ngâm một lúc lâu, tầm mắt dừng ở hòm thuốc bên chân hắn: “Huynh chuẩn bị thế này đi vân du tứ hải à? Độc trên người không sao chứ?”

“Có Thất Huyền đi theo bên cạnh thì không sao, vừa vặn có thể tìm ra những dược liệu còn thiếu để luyện chế thuốc giải, nói thật, bây giờ thật ra lại cảm tạ lão bà tử, nếu không có độc này không biết đến khi nào mới có thể cởi được nút thắt trong lòng nàng ấy.” Bách Lý Minh Nguyệt quay đầu nhìn về phía phòng trong, ở bên kia hai tỷ muội cũng đang kể hết nỗi khổ trong lòng.

Ngọc Vô Tâm cũng theo tầm mắt hắn nhìn qua, cách tấm bình phong vừa vặn có thể nhìn thấy chân nhỏ của Đằng Túc đá tới đá lui, bất giác mỉm cười, “Túc Túc luôn cho rằng mình đã hại thân tỷ, không ngờ trùng hợp được huynh cứu đi, sao chưa từng nghe huynh nhắc tới vậy?”

Bách Lý Minh Nguyệt chống trán cười khổ: “Một lời khó nói hết, ta ban đầu cũng không phải vì cứu nàng, làm bậy làm bạ, ài… tóm lại là kết quả tốt.”

Ngọc Vô Tâm đại khái có thể đoán được là chuyện gì xảy ra, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Các người bí mật bái thiên địa đã xem như thành lễ rồi sao? Ít nhất cũng phải thông báo bằng hữu một tiếng chứ.”

“Đệ cũng biết ta không thích những lễ nghi phiền phức kia, Thất Huyền cũng ngại phiền toái, lễ ra mắt có đệ và La Sát là đủ rồi, bằng hữu bên kia vào tiệc trà xã giao cuối năm không phải là có thể gặp được ư?”

Ngọc Vô Tâm nhướng mày, nâng chung kính hắn: “Tự do tự tại là thống khoái nhất.”

Bách Lý Minh Nguyệt cùng hắn đối chung, lại vui vẻ tán gẫu hồi lâu, mắt thấy mặt trời lặn về tây, Thất Huyền đi tới nói nhỏ: “Túc Túc ngủ rồi.”

Ngọc Vô Tâm đứng dậy đi vào phòng trong lấy chăn mỏng đắp cho tiểu thê tử, nghe tiếng ngáy nhỏ vụn, không khỏi thầm bật cười, nha đầu này vẫn mang tâm tính tiểu hài tử, mấy ngày liên tiếp đều lôi kéo tỷ tỷ đi khắp Thanh Thành, cho dù sinh lực có tốt đến mấy cũng không chịu nổi.

Bách Lý Minh Nguyệt và Thất Huyền ở bên ngoài thấp giọng nói chuyện một lát, sau khi thấy Ngọc Vô Tâm đi ra thì cùng lúc đứng dậy.

“Ở Ngọc Trúc sơn trang đã lâu, cũng nên lên đường rồi.” Bách Lý Minh Nguyệt đeo hòm thuốc lên.

Ngọc Vô Tâm sửng sốt: “Sao nói đi là đi vậy?”

“Trước đây cũng là nói đi là đi, nói đến là đến mà, đệ còn khách khí với ta cái gì?”

Ngọc Vô Tâm ngẫm lại cũng phải, quay đầu nhìn Đằng Túc một cái, thấy khóe miệng nàng mỉm cười ngủ rất sâu nên cũng không muốn gọi nàng dậy, chỉ nói với Thất Huyền: “Không nói lời tạm biệt với nàng ấy sao?”

“Sau này vẫn còn gặp lại, không sao cả.” Huynh đệ ruột, lấy hai tỷ muội càng thân thiết hơn, thân càng thêm thân, đều là người trong nhà, chia xa tụ họp cũng xem như chuyện thường ngày.

Ngọc Vô Tâm thấy bọn họ đã hạ quyết tâm cũng không níu kéo nhiều, đưa đến hàng hiên nói thêm vài câu giữ gìn sức khỏe rồi để bọn họ đi.

Tới gần hoàng hôn, ráng chiều tuyệt đẹp, vẩy xuống một dải màu sắc, những quầy hàng bán vào lúc chiều muộn trên đường phố đã bắt đầu mở bận rộn náo nhiệt, Bách Lý Minh Nguyệt nắm tay Thất Huyền sánh vai dạo bước trên đường.

“Nếu muốn thường xuyên gặp mặt lệnh muội thì chúng ta có thể ở Tuyệt Hồn Lâm U Cốc, nơi ấy cũng có chỗ ở của ta.” Hắn nhìn ra được tỷ muội các nàng tình thâm.

Thất Huyền lắc đầu: “Biết muội ấy sống tốt là được rồi.” Tình nồng cũng không cần dính lấy nhau, dù sao đều đã thành gia, mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình.

“Nàng có thể nghĩ như vậy ta cũng yên tâm rồi, tối nay muốn ăn gì?” Bách Lý Minh Nguyệt duỗi cánh tay ôm vai nàng, không cần quan tâm đến ánh mặt dị nghị của người đi lại trên đường, phu thê tiện lợi như thế đấy.

Thất Huyền tuy có chút ngượng ngùng nhưng cũng tùy ý hắn ôm, ngẩng đầu nhìn ra xa: “Còn nhớ trong thành này có một tiệm bánh canh có tiếng lâu năm.”

“Bánh cốt canh của Lục Nguyệt Trai, nàng thích ăn cái bột mì viên kia như vậy à?” Hắn từng nếm qua các loại khẩu vị, mặn ngọt chua cay, chỉ cảm thấy vô cùng bình thường.

Thất Huyền dựng hai ngón tay lên làm động tác đâm xuống: “Chàng không biết là lúc đâm cây tăm trúc xuống lớp vỏ kia sẽ kêu một tiếng ‘phụt’ rất êm tai sao?”

Bách Lý Minh Nguyệt nghiêng mắt liếc nàng: “Thì ra nàng không phải ăn trăm lần không ngán, mà là đâm thành nghiện.”

“Vị La Sát lão đệ kia của chàng từng nói, thưởng thức mỹ thực không phải chỉ thông qua hương vị, sắc hương vị thiếu một thứ cũng không được, thật ra huynh ấy còn thiếu hai loại là nghe âm thanh và xúc cảm, xúc cảm lúc tăm trúc đâm xuống có thể nói lên việc lớp vỏ xốp giòn, một tiếng phụt lại càng tăng thêm thú vị, nếu chàng dùng tâm cảm nhận cũng sẽ thích thôi.”

Lúc nàng nói đến vui vẻ, không tự kiềm chế được mà cong khóe miệng, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt tươi cười sinh động, làn da trắng nõn được chiếu rọi tỏa ra ánh sáng ấm áp lờ mờ, Bách Lý Minh Nguyệt đột nhiên kéo nàng vào lòng ôm chặt lấy. Người qua lại trên đường hoặc dừng chân quan sát, hoặc lùi ra bốn phía chỉ trỏ.

“Bách Lý?” Thất Huyền bị hắn ôm đến không thở nổi.

“Chỉ cần mỗi ngày nàng đều có thể cười như thế thì bảo làm gì ta cũng bằng lòng.” Bách Lý Minh Nguyệt áp sát bên tai nàng dịu dàng nói nhỏ.

Thất Huyền sửng sốt trong chốc lát, giơ hai tay đang đặt xuôi bên người lên ôm vòng qua sau lưng hắn, ánh tà dương còn sót lại bao phủ lấy hai người, hai cái bóng bị kéo dài dần dần hòa vào nhau, chỉ chốc lát sau liền chìm vào đám người đang rộn ràng nhốn nháo, ngã tư đường tối mờ vẫn ngựa xe như nước, vẫn huyên náo nhộn nhịp.

Lời tác giả: Luôn cảm thấy loại truyện ngắn này mà phải theo dõi từng chương rất mệt (chắc ý tác giả là mỗi chương có 1 chút mà độc giả phải chờ). Hệ liệt này kết thúc cũng xem như hoàn tâm nguyện. Truyện sau có lẽ sẽ viết truyện hiện đại đi, truyện dài. Hi vọng có thể có bước đột phá trên phương diện miêu tả tình cảm. Cảm ơn đã ủng hộ, hi vọng còn có thể gặp lại mọi người ở truyện sau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.