Yên Nhiên Tuyết tay nắm chặt thanh kiếm, ánh mắt sắc bén nhìn về phía trước, rồi quay sang Vân Mộng, giọng đầy quyết tâm:
"Ngươi ở lại bảo vệ dân làng, đừng để ai bị thương. Ta và Đinh Thiên sẽ tìm cách ứng phó với Diêu Tử Vân."
Vân Mộng gật đầu, ánh mắt lo lắng. Nàng tin rằng Yên Nhiên Tuyết và Đinh Thiên đều có khả năng chiến đấu mạnh mẽ, còn nàng sẽ dốc sức bảo vệ dân làng khỏi bất kỳ nguy hiểm nào.
Đinh Thiên khẽ gật đầu với Yên Nhiên Tuyết, ánh mắt của hắn như bùng cháy nhìn về phía Diêu Tử Vân.
Khi hai người lao vào tấn công, không gian xung quanh như tĩnh lặng lại, chỉ còn lại tiếng gió vù vù và bước chân rền vang của Yên Nhiên Tuyết cùng Đinh Thiên. Mỗi bước họ tiến về phía Diêu Tử Vân đều mang theo khí thế như vũ bão, đôi mắt của cả hai đều ánh lên sự quyết tâm mãnh liệt.
Yên Nhiên Tuyết rút kiếm, một đường kiếm sắc lạnh vẽ ra trong không trung. Cả thân thể nàng như được dòng nước dẫn lối, thanh kiếm lướt qua với tốc độ không thể nào đuổi kịp, khởi đầu với chiêu Lưu Thủy Khởi Nguyên.
Lưỡi kiếm mềm mại nhưng mạnh mẽ, như một dòng chảy không th cản nối. Diêu Tử Vân chỉ kịp thấy ánh kiếm sáng loáng lao đến, bất ngờ phải lùi lại một bước, bày ra thế phòng thủ.
Cùng lúc đó, Đinh Thiên không hề chần chừ, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Diêu Tử Vân, rồi hắn liền thi triển Thiên Phong Cuồng Lưu. Đột nhiên, một cơn cuồng phong sắc bén bao trùm cả bầu trời, kiểm khí như những làn sóng dập dồn không ngừng, khiến không khí xung quanh vỡ vụn. Một luồng sức mạnh như bão tố ập tới, khiến Diêu Tử Vân phải quay lại đối mặt với một sức ép không ngừng từ cả hai phía.
Diêu Tử Vân nhếch môi, vẻ khinh thường rõ rệt, nhưng hắn vẫn cẩn trọng. Bước chân hắn vững vàng, tay phải nắm chặt pháp khí, vừa hóa giải đòn tấn công của Yên Nhiên Tuyết, vừa tung ra một chưởng cản lại chiêu thức của Đinh Thiên. Sức mạnh từ chưởng lực ấy không tầm thường, nhưng không thể khiến hai người lui bước.
Ngay khi Diêu Tử Vân hất văng hai chiêu thức ấy, Yên Nhiên Tuyết không dừng lại. Nàng thay đổi tư thế nhanh như chớp, rút kiếm vẽ ra Nguyệt Hạ Sương Sắc, một chiêu thức uyển chuyển nhưng sắc bén, như bóng trăng lướt qua bầu trời đầy sương. Kiếm quang lạnh lẽo lướt nhanh, khiến không gian như được phủ đầy một lớp băng giá.
Đinh Thiên tiếp tục hợp lực, dùng Lôi Đình Phá Không. Chỉ trong chớp mắt, một tiếng sấm rền vang như xé tan bầu trời, lôi điện mạnh mẽ như muốn xé rách không gian đổ xuống. Lực lượng này không chỉ nhắm vào Diêu Tử Vân mà còn xô đẩy không gian xung quanh, làm rung chuyển cả mặt đất.
Diêu Tử Vân nghiêng người né tránh, chưởng pháp không ngừng tung ra để đẩy lùi sức mạnh của hai người, nhưng sự phối hợp nhịp nhàng giữa Yên Nhiên Tuyết và Đinh Thiên đã tạo nên một sức ép đáng sợ. Không gian càng lúc càng trở nên chật hẹp, những đòn tấn công của họ như dồn Diêu Tử Vân vào một cái bẫy vô hình. Mỗi chiêu thức, mỗi bước di chuyển của họ đều làm cho hắn phải tránh né.
Diêu Tử Vân bật cười khinh bỉ, ánh mắt sắc lạnh, không hề xem họ vào mắt. Hắn tung ra một chưởng đánh bay kiểm khí, giọng cười ngạo mạn:
"Chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, các ngươi tưởng mình có thể chạm đến ta sao?"
Nhưng Yên Nhiên Tuyết và Đinh Thiên không hề dao động. Nàng tiếp tục thi triển Phong Thần Lưu Quang, kiếm nhanh như một tia sáng vụt qua, chớp nhoáng lướt ngang người Diêu Tử Vân. Đinh Thiên ngay sau đó dùng Vân Hóa Hư Không, kiếm ảnh mờ ảo biến hóa, khiến Diêu Tử Vân có chút hoang mang khi các chiêu thức của hắn không đánh trúng mục tiêu.
Diêu Tử Vân bắt đầu cảm nhận một chút bất an, nhưng vẫn coi thường mà phản công. Hắn xoay người, một cú chưởng tung ra đầy khí lực, nhằm chặn lại nhịp tấn công liên tục của họ. Nhưng Yên Nhiên Tuyết đã nhanh chóng đổi chiêu Xích Phong Thiên Tinh, kiếm ảnh tựa như từng viên thiên thạch đỏ rực lao tới, tạo thành một màn tấn công dữ dội.
Đinh Thiên chuyển sang Hoàng Tuyền Lưu Lạc, một chiêu mạnh mẽ, kiếm khí bức người như dòng sông ngầm, âm u khó đoán, bao vây Diêu Tử Vân. Hắn ta cắn răng, rốt cuộc phải vận lực phòng thủ. Chính vào khoảnh khắc đó, Yên Nhiên Tuyết đột nhiên vung kiếm, thi triển Liên Hoa Khai Nở, từng cánh kiếm tựa đóa hoa sen nở rộ, tạo ra những đường kiếm uyến chuyển nhưng sắc bén như lưỡi dao, chực chờ tấn công vào điểm yếu của hắn.
Bị vây hãm, Diêu Tử Vân nhíu mày, cảm thấy mình đã đánh giá thấp hai người. Hắn tức giận, đánh bật chiêu thức của họ, nhưng Đinh Thiên đã sẵn sàng, triển khai Bạch Hổ Hống, kiếm khí rền vang như tiếng hổ gầm, dồn ép khí tức của Diêu Tử Vân.
Trong lúc ấy, Yên Nhiên Tuyết dứt khoát thi triển Phong Hành Giả, tốc độ của nàng gia tăng, thân ảnh mờ ảo lướt qua Diêu Tử Vân, để lại một vết thương nhẹ trên vai hắn. Mặc dù chỉ là một vết thương nhỏ, nhưng điều đó khiến hắn bừng bừng phẫn nộ.
Cuối cùng, Yên Nhiên Tuyết và Đinh Thiên cùng đồng thanh hét lên, c hai kết hợp triển khai chiêu cuối Nhất Kiếm Thiên Hạ, sức mạnh tổng hợp của cả hai kiếm khí hợp thành một đòn mạnh mẽ, như một lưỡi kiếm khổng lồ chém xuống. Diêu Tử Vân phải lùi lại, mặt lộ vẻ căng thẳng, gạt bỏ hoàn toàn vẻ kiêu ngạo ban đầu.
Diêu Tử Vân cảm nhận rõ ràng sự nguy hiểm trong đợt tấn công liên hoàn của Yên Nhiên Tuyết và Đinh Thiên. Khi hai người thi triển Nhất Kiếm Thiên Hạ, một luồng kiếm khí mãnh liệt, tỏa ra như một thanh kiếm vũ trụ chém thẳng xuống, Diêu Tử Vân biết đây là chiêu thức nguy hiểm nhất mà họ có thể phát ra. Mắt hắn lóe lên một tia sáng lạnh, không thể để bị lấn lướt thêm nữa.
Hắn hít một hơi dài, đôi tay đặt vào vị trí, chậm rãi ngưng tụ linh lực trong cơ thể. Áo bào hắn bay phất phới, sức mạnh từ khí tức Kim Đan trung kỳ đã bộc phát hết mức. Linh lực trong người như sóng biển cuồn cuộn dâng trào, đồng thời hắn giơ hai tay lên, quát lớn:
"Thiên Địa Càn Khôn!"
Linh lực mạnh mẽ từ Diêu Tử Vân bùng nỗ, cuồn cuộn như thiên lôi, hòa thành một cơn lốc khổng lồ lao thẳng vào thanh kiếm mà Yên Nhiên Tuyết và Đinh Thiên đang tạo ra. Mặt đất dưới chân hắn nứt toác, khí thế như vũ bão xé tan không gian, đẩy lùi toàn bộ lực lượng từ chiêu thức của hai người.
Nhất Kiếm Thiên Hạ, mặc dù mạnh mẽ, nhưng gặp phải cơn lốc linh lực khổng lồ này, như bị một tảng đá khổng lồ đập vào, khiến kiếm quang của Yên Nhiên Tuyết và Đinh Thiên bị dập tắt ngay lập tức. Một chấn động mạnh mẽ truyền ra khắp không gian, làm cho cả hai phải lui lại, tay chân có chút run rẩy. Cả chiêu thức ấy, dù đã hợp lực, nhưng vẫn bị linh lực cuồng bạo của Diêu Tử Vân hoàn toàn phá vỡ.
Diêu Tử Vân không cho họ cơ hội phản công, linh lực của hắn quét qua như một cơn sóng dữ, xô đẩy toàn bộ thế tấn công của Yên Nhiên Tuyết và Đinh Thiên ra ngoài phạm vi. Làn sóng sức mạnh ấy không chỉ làm tan vỡ chiêu thức Nhất Kiếm Thiên Hạ, mà còn khiến không khí trở nên ngột ngạt, tầm nhìn trở nên mờ ảo.
"Hahaha." Diều Tử Vân cười lớn, ánh mắt lộ vẻ kiêu ngạo. "Các ngươi không có cơ hội."
Diêu Tử Vân, sau khi thi triển Thiên Địa Càn Khôn, không để cho hai người Yên Nhiên Tuyết và Đinh Thiên có chút thời gian nào để hồi phục. Hắn dồn linh lực vào lòng bàn tay, khuôn mặt lạnh lùng như đao sắc. Mắt hắn không còn chút kiên nhẫn, mà chỉ còn sự tàn nhẫn.
Diêu Tử Vân tay phải bỗng tỏa ra một luồng sáng xanh biếc, nhắm thẳng vào Đinh Thiên.
Một chưởng đánh ra, như một tia chớp bắn nhanh về phía Đinh Thiên. Chưởng lực này không chỉ mạnh mẽ mà còn mang theo một luồng linh khí dày đặc, đột ngột tấn công vào cơ thể Đinh Thiên, khiến hắn không kịp phản ứng.
BÙM!
Chưởng lực của Diêu Tử Vân đánh trúng Đinh Thiên, làm thân thể hắn văng ra như một con rối bị cắt dây, bay ngược về phía sau với tốc độ chóng mặt. Đinh Thiên không thể kìm chế, cơ thể bị ném ra xa, mắt tối sầm lại, chỉ kịp cảm nhận một cơn đau dữ dội lan tỏa khắp người trước khi đáp xuống mặt đất.
"RẦM!"
Đinh Thiên va mạnh xuống đất, đầu óc choáng váng, đau đớn đến mức không thể thở nổi. Máu từ miệng hắn trào ra, vấy đỏ cả mặt đất. Đôi tay cố gắng chống đỡ nhưng không thể nào đứng vững, đầu gối hắn khuyu xuống đất, cơ thể gập lại như một cây củi khô bị bẻ gãy.
"Đinh Thiên!" Yên Nhiên Tuyết hét lên, đôi mắt nàng loé lên sự tức giận và lo lắng. Nàng muốn lao về phía hắn, nhưng cái nhìn lạnh lùng của Diêu Tử Vân khiến nàng dừng lại, cảm giác như bị giam giữ trong không gian tĩnh lặng, không thể hành động.
Diêu Tử Vân không nhìn Đinh Thiên thêm một lần nào, ánh mắt hắn vẫn sắc bén như dao, nhìn thẳng vào Yên Nhiên Tuyết. "Còn lại một người thôi," hắn nói, giọng hắn không một chút cảm xúc, lạnh như băng.
Máu từ miệng Đinh Thiên tiếp tục chảy, cơ thể hắn co quắp như sắp ngất đi, nhưng trong đôi mắt vẫn lấp lánh sự kiên cường, không hề có ý định bỏ cuộc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]