Phong Trản phát hiện một chuyện, dường như Thiên Trọng Xuyên đã che giấu y thật lâu.
Dường như Thiên Trọng Xuyên không còn ôn hòa giống như lúc trước, Phong Trản cho là hắn chỉ đơn thuần là vì mình rời đi lâu như vậy, quanh năm suốt tháng chờ đợi nên tính tình trở nên kém, chính là Phong Trản chậm rãi phát hiện, lại không phải như vậy.
Mỗi lần Thiên Trọng Xuyên mất hứng bởi vì chút chuyện nhỏ, hoặc là trầm mặc không nói lời nào, Phong Trản liền phát hiện đôi mắt của hắn đặc biệt đỏ, thậm chí gần biến thành màu đen. Có một lần Phong Trản nhắc đến việc này với hắn, Thiên Trọng Xuyên dường như rất kiêng kỵ, có chút kinh hoảng dời chủ đề, không để cho Phong Trản nói tiếp.
Phong Trản có một ít suy đoán mơ hồ, cũng không dám chứng minh là đúng, y thử trấn an Thiên Trọng Xuyên, ví dụ như ôm hắn một cái, nắm tay hắn cùng hắn tùy ý tâm sự, mỗi lần đến lúc này, Thiên Trọng Xuyên liền sẽ trở nên đặc biệt dịu ngoan.
Hai người đã từ nhà của Phong Trản trở về Ác quỷ đạo, bởi vì chuyện vẫn luôn lo lắng đã được giải quyết, tâm tình của Thiên Trọng Xuyên không tệ, Phong Trản cũng yên lòng, hai người qua một đoạn thời gian bình an vô sự.
Ác quỷ đạo là nhìn không thấy mặt trăng mặt trời, chính là vào mười lăm hôm nay Phong Trản vẫn luôn mơ hồ cảm thấy, mình thấy được trăng, mãi cho đến đêm khuya, y rời giường đi uống nước, vẫn là không nhịn được nhìn thoáng ra ngoài cửa.
Y cảm thấy có thể là mình hoa mắt.
“Thiên Trọng Xuyên,” Phong Trản trở lại, ngồi bên giường: “Có phải bên ngoài có trăng không? Ngươi có muốn xem thử không.”
Dường như Thiên Trọng Xuyên ngủ rất ngon, đưa lưng về phía Phong Trản, vẫn không nhúc nhích, đột nhiên Phong Trản đưa tay nhéo mặt hắn, cảm thấy rất lạnh, không đợi Phong Trản thò lại gần nhìn xem, y đột nhiên bị Thiên Trọng Xuyên bóp cổ ấn ngã xuống giường rồi.
Phong Trản trơ mắt nhìn Thiên Trọng Xuyên hóa hình, đôi mắt đỏ ngầu dường như muốn nhỏ máu, y ho khan giãy giụa một chút, Thiên Trọng Xuyên đột nhiên cúi đầu.
Dường như ngửi được mùi vị quen thuộc, công kích của Thiên Trọng Xuyên không còn mạnh như vậy nữa, móng vuốt lạnh như băng của hắn buông lỏng cổ Phong Trản, nắm cổ tay Phong Trản đè xuống, hàm răng sắc nhọn ngậm vào da thịt mềm mại ở cổ Phong Trản, Phong Trản còn tưởng rằng hắn muốn cắn mình, chính là Thiên Trọng Xuyên chỉ không ngừng liếm láp ở chỗ đó, cắn cũng chỉ là cắn nhẹ, Phong Trản thở phào một hơi, hơi ngửa đầu lên, y dùng cằm cọ cọ cái sừng lành lạnh của Thiên Trọng Xuyên: “Ngươi làm gì nha?”
Y cho rằng Thiên Trọng Xuyên nghe hiểu, chính là lúc Thiên Trọng Xuyên lại ngẩng đầu nhìn y, đôi mắt vẫn lạnh lùng như vậy, Phong Trản sửng sốt một chút, đã bị Thiên Trọng Xuyên nắm vai trở mình, đè nặng y nóng bỏng cọ xát, quần áo Phong Trản thật mau đã bị ném
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-lac-cuu-mo-ly/1501728/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.