🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hắn còn chưa kịp phản ứng, đi qua nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Phong Trản: “Tiểu Bảo?”

Phong Trản mơ mơ màng màng tỉnh lại, theo bản năng ôm lấy hắn: “Ngươi đi đâu, ta chờ ngươi rất lâu a, lại chờ ngủ rồi.”

Thiên Trọng Xuyên còn chưa kịp nói gì, liền hôn y, hắn cảm thấy cảm giác trống rỗng trong lòng mình đã được lấp đầy, ôm thân thể ấm áp của Phong Trản, Thiên Trọng Xuyên đè y xuống giường, Phong Trản bị hắn hôn đến rên rỉ, không biết Thiên Trọng Xuyên đây là làm sao vậy, Thiên Trọng Xuyên nắm chặt tay y, Phong Trản nhịn không được dùng đầu gối cọ cọ giữa hai chân hắn.

Thiên Trọng Xuyên thở hổn hển ngồi dậy, hắn vội vàng cởi quần áo Phong Trản, ôm thân thể trần truồng của y vào lòng xoa nắn, hôn môi y một cái lại một cái, thấp giọng hỏi y: “Ai đưa ngươi tới đây?”

“Tự ta bơi sông đến đây,” Phong Trản cười hì hì, “Nhớ ngươi, liền bơi tới nhìn ngươi.”

Phong Trản thật sự không có ý định nói chính mình bị bệnh tương tư, ca ca y nhìn không được, chủ động đưa y tới đây ở vài ngày, còn bởi vì chuyện này cãi nhau với tỷ tỷ y.

Thiên Trọng Xuyên nhìn y, bưng lấy mặt y hôn hôn một cách vô cùng trân quý, không nói nhiều, hắn vẫn luôn hôn xuống dưới, ngậm lấy núm vú nho nhỏ của Phong Trản liếm mút, không lâu, hai người liền trần truồng ôm lấy nhau, mặt Thiên Trọng Xuyên dán lấy mặt y, tách hai đùi của y ra, chậm rãi cắm vào.

Phong Trản vẫn là đau, phía trước mềm nhũn rụt lại, qua hồi lâu, Thiên Trọng Xuyên đâm rút thật ôn nhu, Phong Trản mới chậm rãi thích ứng, y cắn răng lại để cho Thiên Trọng Xuyên ôm, Thiên Trọng Xuyên ôm y, đút vào với biên độ rất nhẹ, chậm rãi cọ trong thân thể y, chân Phong Trản vô lực treo ở ngang hông hắn, dán vào tai hắn thở dốc, đằng sau dần ướt đẫm mềm mại, bọc lấy Thiên Trọng Xuyên thật chặt, tay y dán vào bờ lưng dày rộng của Thiên Trọng Xuyên, vuốt một cái lại một cái.

“… A!” Phong Trản bị hắn đụng đến điểm mẫn cảm, ngửa cằm kêu ra tiếng, trên người ướt dầm dề, y không biết đây là làm sao vậy, cảm thấy lạ lẫm, lại cảm thấy sung sướng. Phong Trản bị Thiên Trọng Xuyên ôm thật chặt yêu thương, chỉ biết dạng chân vô lực rên rỉ, phía trước y cũng cứng rắn, cọ ở bụng Thiên Trọng Xuyên, đằng sau bị đồ vật của hắn chậm rãi va chạm, cảm thấy cả người đều đã tê dại.

Thiên Trọng Xuyên thở hổn hển hôn y, hận không thể khảm y vào trong ngực mình, Phong Trản kêu càng lúc càng vang, càng lúc càng du dương. Thiên Trọng

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-lac-cuu-mo-ly/1501714/chuong-15-2.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.