Dường như Thiên Trọng Xuyên còn nhớ mãi nước mắt của Phong Trản, trên đường trở về, hắn lại tốt tính cõng Phong Trản đi, hắn đi rất ổn. 
Phong Trản nằm trên bờ lưng ấm áp của hắn, chỉ cảm thấy trời đất bao la, cho dù là người hay yêu, cũng chỉ là một hạt bụi, cứ việc khó khăn quấy nhiễu trong lòng, cũng phải có một ngày đối mặt, lúc trước y đã gặp qua nhiều phong vân cổ quái kỳ ảo, không có đạo lý không có biện pháp xử lý nan đề của mình. 
Tuy rằng không biết Thiên Trọng Xuyên từ đâu tới, đi nơi nào, nhưng y quyết định không hỏi, Phong Trản cảm thấy rất thần kỳ, rõ ràng hai người bọn họ hoàn toàn không biết gì về nhau, y lại đột nhiên cảm thấy Thiên Trọng Xuyên giống như một người bạn cũ đã quen từ lâu. 
Hai người trở lại miếu, Thiên Trọng Xuyên lại chưa đi vào ngay, hắn xốc xốc Phong Trản trên lưng, nói nhỏ: “Ôm chặt.” 
Phong Trản theo bản năng nghe hắn nói, vội ôm cổ hắn, Thiên Trọng Xuyên giơ tay đập đập cửa miếu, âm thanh tuy rằng không lớn, nhưng trong đêm tối yên tĩnh giống như cái gì đó nổ tung, dọa Phong Trản giật nảy mình. 
Không lâu lắm, Phong Trản nghe thấy tiếng đáp lại giống như phát ra từ bên trong, y chỉ cảm thấy sợ nổi da gà, động cũng không dám động, lúc này Thiên Trọng Xuyên mới đẩy cửa ra, cõng y về phòng. 
“… Vừa rồi là tiếng gì?” Phong Trản ngồi trên giường, khẩn trương hỏi hắn. 
“Quỷ trong miếu,” Thiên Trọng Xuyên tùy ý nói cho Phong Trản: “Ban đêm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-lac-cuu-mo-ly/1501702/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.