Người bà lẳng lặng bước thật nhẹ vào phòng San San để tránh gây tiếng động làm cô tỉnh giấc.
Bà ngồi cạnh giường, nhẹ nhàng đưa tay vuốt làn tóc cô, cười thầm rồi nghĩ:
- "Con bé ngốc...bà đã ở cạnh con từ lúc con chưa chào đời kia kìa, con tưởng bà ngốc chắc, không nhìn ra được tâm tư của con hay sao, lại còn giấu giếm bà..."
- "Cứ hễ việc gì là con lại không chịu nói ra...rốt cuộc thì trong lòng con đã chịu đựng bao nhiêu áp lực rồi. Người bà này lại cảm thấy mình thật vô dụng khi chẳng giúp được gì cho con cả, chỉ mong cuộc sống sau này con sẽ được an yên và hạnh phúc."
Trái tim bà lúc này gần như đã tan chảy rồi, bà nhìn mà xót đứa cháu gái bé bỏng trước mặt. Không dám nghĩ tới những điều mà từ bấy lâu nay cô đã phải chịu đựng rất nhiều, nhưng khi bà hỏi thì cô chỉ trả lời cho qua, cô muốn giấu đi vết thương lòng của mình để bà không phải lo nghĩ về cô.
Nhưng cô đâu biết rằng, dù cô có giấu cỡ nào đi nữa chẳng lẽ người bà đã chăm sóc cô suốt những năm qua sao lại không hiểu cô được chứ?
Cảm xúc của bà lúc này như muốn dâng trào, từng giọt nước mắt cứ thế mà lăn dài trên gò má, càng nhìn đứa cháu trước mặt bà lại càng không khống chế được xúc cảm của chính mình. Khắp căn phòng lúc này dường như cũng ảm đạm hẳn đi, cảnh vật xung quanh yên tĩnh, bầu trời đêm hôm nay lại âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-kim-thien-ha/3574670/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.