Đối với Tiết Thừa Viễn, hôn nhân là bước khởi đầu của cuộc sống hạnh phúc, hay là bắt đầu của cơn ác mộng vô tận? Cũng có lẽ là cuộc sống chung giữa hai người?
Vấn đề này, trước kia Tiết Thừa Viễn chưa từng nghĩ tới, đến khi phát hiện ra thì muộn mất rồi.
Thời gian hầu hạ Công Lương Phi Tuân chờ sinh đối với vị thái y đương triều này thật sự là khổ không thể tả.
“Ném đi! Ném hết cho ta!”
Sau trưa đầu hạ, khi Tiết Thừa Viễn bưng theo một đĩa anh đào từ phòng ăn hậu viện đi tới, còn chưa bước chân vào cửa nội viện đã nghe thấy tiếng quát tháo giận dữ của Công Lương Phi Tuân.
“Có chuyện gì thế?” Tiết Thừa Viễn mặc một bộ đồ thuần sắc nhấc chân vào trong viện, nhìn trong đình viện nắng chang chang, Công Lương Phi Tuân mặc áo gấm màu đỏ sậm đang nâng bụng chống nạnh sai đám người hầu ném hết chậu hoa cỏ trong viện đi.
Mặc dù ban đầu là Công Lương Phi Tuân tình nguyện giữ cái thai này lại, nhưng đến khi bụng lớn đến đứng ngồi không yên, Công Lương Phi Tuân chỉ cần vừa nhìn thấy Tiết Thừa Viễn đã liền cảm thấy tức giận. Huống chi thời gian này Kinh thành nóng bức vô cùng, càng khiến cho dựng phu chờ đến ngày sinh như hắn trải qua một ngày cứ như một năm.
“Không có gì. Chỉ muốn ném thế mấy thứ chướng mắt kia đi! Vừa nhìn đã thấy phiền!” Công Lương Phi Tuân vừa xoa bụng lớn, vừa trừng mắt nhìn Tiết Thừa Viễn, nói.
“Ngươi phiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-hoa-nhu-si/2119393/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.