Nghe Công Lương Phi Tuân nói như thế, Mộ Dung Định Trinh đã sáng tỏ tâm ý của hai người bọn họ.
Chuyện lớn đời người, há có thể xem như trò đùa. Tiết Thừa Viễn dám tự mình tiến cung xin chỉ hôn, cần phải có rất nhiều dũng khí. Nếu như y có một chút do dự, chắc chắn sẽ không thể quyết tâm làm chuyện như vậy được.
Mộ Dung Định Trinh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Công Lương Phi Tuân, người đang đắm chìm trong tình yêu quả nhiên khác biệt. Dáng vẻ này thật khiến Thiên tử đương triều như Mộ Dung Định Trinh cảm thấy hâm mộ.
Bước ra khỏi phủ đệ của Công Lương Phi Tuân, Mộ Dung Định Trinh mang theo vài tùy tùng chậm rãi đi dạo trên đường phố Dĩnh Đình, nhìn dòng người nhộn nhịp qua lại, hắn cảm thấy trái tim mình trống trải quá.
Không phải hiện tại hắn đã có được toàn bộ thiên hạ rồi sao? Tại sao còn có thể bị thứ hạnh phúc tầm thường làm cho dễ dàng xúc động đến không tự chủ được thế này? Nếu như trời cao muốn dùng đứa bé của hắn và Trác Doãn Gia ra đổi lấy những thứ hắn có hiện tại, hắn sẽ lựa chọn thế nào?
Mộ Dung Định Trinh không thể cho chính mình một đáp án, mấy năm đã trôi qua, hắn vẫn không thể cho mình được một đáp án. Bỏ qua sự vinh quang lẫn kiên cường bề ngoài của bậc Đế vương, chỉ có Mộ Dung Định Trinh biết bản thân có bao nhiêu cô đơn, bao nhiêu phiền muộn, bao nhiêu lạnh lẽo mà ngày qua ngày hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-hoa-nhu-si/2119390/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.