Tốc độ của xe ngựa đương nhiên là sẽ bị chậm lại, lúc đoàn người về đến Dĩnh Đình, đêm đã gần khuya.
Công Lương Phi Tuân không lay chuyển được Tiết Thừa Viễn, đành phải theo y về phủ trạch của y.
Về đến nơi, thấy phủ trạch ở thành tây Dĩnh Đình đèn đuốc sáng trưng, bọn người hầu vội vã chạy ra ngoài cửa nghênh đón.
Tiết Thừa Viễn cẩn thận đỡ Công Lương Phi Tuân xuống xe ngựa, phủ thêm áo choàng cho hắn. Người không hiểu nhìn sẽ thấy được sắc mặt Công Lương Phi Tuân không tốt, thân hình mang thai vì vậy cũng không khó che giấu.
“Chậm một chút…” Trong bóng tối, Tiết Thừa Viễn sợ Công Lương Phi Tuân không nhìn rõ dưới chân, vẫn luôn đỡ hắn, cứ như vậy đi vào thính đường.
Công Lương Phi Tuân bị đám người hầu của Tiết phủ nhìn ngó, có chút ngại ngùng. Dù sao hắn cũng là một nam nhân, hà cớ gì lại cần Tiết thái y kè kè bên cạnh, cẩn thận đỡ dìu như thế?
Tiết Thừa Viễn lại chẳng hề để ý, trong lòng của y lúc này chỉ có sức khỏe của Công Lương Phi Tuân và hai đứa nhỏ.
“Thiếu… Thiếu gia!” Vừa bước vào phòng, Phúc Toàn vội từ ngoài cửa bước tới, nói khẽ bên tai Tiết Thừa Viễn.
Tiết Thừa Viễn đỡ Công Lương Phi Tuân ngồi xuống ghế, thấy vẻ mặt của Phúc Toàn có chút khác thường, trong lòng cũng có vài phần chuẩn bị.
“Thiếu gia, lão thái thái nghe nói cậu không về, đến bây giờ vẫn chưa dùng cơm tối, nói nhất định phải chờ thiếu gia trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-hoa-nhu-si/2119384/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.