Tiết Thừa Viễn vì lo lắng cho Công Lương Phi Tuân mà trái tim vẫn luôn treo lơ lửng, không nhìn thấy hắn bình an về đến Kinh Sư, lòng y không thể nào yên.
Phúc Toàn thấy mặc dù thiếu gia của mình đã trở về, nhưng ngày nào từ trong cung về nhà cũng như người mất hồn, hiếm khi nào thấy tươi cười. Phúc Toàn vốn tưởng rằng vì Nguyên Tây bị thu phục nên thiếu gia ít nhiều cảm thấy đau xót, nhưng về sau lại phát giác, hình như không phải vì chuyện đó.
Đêm, Phúc Toàn bưng đồ ăn khuya đến thư phòng của Tiết Thừa Viễn, thấy y đang đứng ở cửa sổ ngây người, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Tiết Thừa Viễn đương nhiên cũng khó lòng giãi bày tâm sự với Phúc Toàn, không khỏi thở dài.
“Thiếu gia, đến giờ ăn khuya rồi.” Phúc Toàn bưng đồ ăn trên khay ra, bày đầy bàn.
“Sao nhiều thế?” Tiết Thừa Viễn đi tới bàn, nhìn bữa khuya phong phú như thế, không khỏi hỏi.
“Lão thái thái căn dặn làm cho thiếu gia, nói thời gian này thiếu gia vất vả nhiều, cần bồi bổ.” Phúc Toàn cười nói.
Thấy thiếu gia rốt cuộc cũng bình an trở về, Phúc Toàn vô cùng mừng rõ. Nhưng, nếu như có thể nhìn thấy thiếu gia nhà mình vui vẻ tươi cười, thì càng tốt hơn nữa.
“Thiếu gia, hình như cậu có tâm sự.”
Tiết Thừa Viễn hơi ngừng lại, cười khổ, lắc lắc đầu, chỉ nói: “Canh này thật ngon.”
“Lão thái thái đã dặn phòng bếp dùng sâm đỏ thượng đẳng hầm cách thủy đấy ạ. Thiếu gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-hoa-nhu-si/2119381/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.