Từ mạch tượng thấy, vết thương dưới chân Công Lương Phi Tuân tuy đã khôi phục, nhưng khí huyết suy giảm, cần điều dưỡng vài năm mới có thể trở lại trạng thái như trước. Thai nhi hiện tại phát triển nhanh, hấp thu dinh dưỡng và máu cũng nhiều hơn, với thân thể Công Lương Phi Tuân lúc này quả thật có chút quá sức.
Nếu có thể, Tiết Thừa Viễn thật muốn cùng Công Lương Phi Tuân ở lại Phương Ninh thêm một thời gian nữa, điều dưỡng tốt thân thể cho hắn, chờ bọn nhỏ chào đời. Có điều, Công Lương Phi Tuân vai gánh chức tránh, thân bất do kỷ.
“Thật sự không muốn ăn thêm chút nữa sao?” Tiết Thừa Viễn nhẹ nhàng hỏi.
“Ăn không vô.” Công Lương Phi Tuân lắc lắc đầu, đưa tay lên trán. Hiện tại cả người hắn đều bủn rủn, không chút sức lực, trong ngực cũng rất khó chịu, vừa ngửi thấy mùi thức ăn, càng không có khẩu vị.
Tiết Thừa Viễn thấy hắn như vậy, cũng không nói thêm gì nữa. Y thu dọn bát đũa, đặt ra bàn, rồi trở lại bên giường, dùng khăn ấm lau trán cho Công Lương Phi Tuân, rồi ôm hắn vào trong lòng.
Công Lương Phi Tuân thấy Tiết Thừa Viễn dịu dàng chăm sóc mình như thế, trong lòng cảm thấy ấm áp. Nghiêng người, cầm tay Tiết Thừa Viễn, nhẹ giọng nói: “Tối nay đừng đi.”
Những ngày này hai người vẫn tách ra ngủ riêng, bởi vì thân phận khác biệt, cũng không muốn làm đề tài cho người khác buôn chuyện. Nhưng ngày mai rời Phương Ninh rồi, giờ phải chia phòng, Công Lương Phi Tuân có chút lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-hoa-nhu-si/2119368/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.