Nhớ lại cảnh sinh tử đồng lòng trong thung lũng cách đây không lâu, Tiết Thừa Viễn không khỏi thở dài. Công Lương Phi Tuân rốt cuộc bị làm sao vậy? Tính tình thay đổi chóng mặt, làm việc không cần suy nghĩ như thế?
Nếu hắn thật sự không thể chấp nhận được việc mang thai cũng đâu cần làm khó chính mình, chẳng bằng bỏ… Suốt quãng đường trở về quân doanh, Tiết Thừa Viễn đã hạ quyết tâm, chỉ cần Công Lương Phi Tuân khỏe mạnh bình an là được rồi.
Nhưng đến khi trở lại quân doanh, nhìn thấy vẻ mặt như nhìn kẻ thù của Công Lương Phi Tuân, sự lo lắng quan tâm trong lòng Tiết Thừa Viễn tức thì bay biến không rõ tung tích.
“Muộn như thế, các người còn đi đâu?” Bóng người cao gầy của Công Lương Phi Tuân đứng sau bàn làm việc ở cuối phòng, dưới ngọn đèn dầu mờ mờ không thấy rõ vẻ mặt, chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp mang theo chút mệt mỏi.
Tiết Thừa Viễn vừa bước vào quân trướng liền nghe thấy câu tra hỏi như thế, trong lòng liền bừng lửa nóng. Bắt đầu từ khi nào Tiết Thừa Viễn y không có tự do ra ngoài gặp bạn bè?
“Tướng quân, hạ quan…” Cổ Thần dù sao cũng giữ chức vụ thấp hơn, nghe giọng điệu của Công Lương Phi Tuân, sợ mình phạm vào đại kỵ, vội vàng quỳ xuống muốn giải thích.
Công Lương Phi Tuân liếc nhìn Cổ Thần, cười lạnh: “Là ngươi cùng Tiết đại nhân đi ra ngoài?”
Câu hỏi này sao nghe giống như bức cung bắt gian vậy. Cổ Thần không dám chậm trễ, vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-hoa-nhu-si/2119359/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.