Đến khi Công Lương Phi Tuân cùng Tiết Thừa Viễn tung người lên lưng ngựa, gần như đồng thời, thung lũng rung chuyển dữ dội, tiếng nổ vang trời từ xa vẳng đến.
“Không ổn rồi!” Công Lương Phi Tuân nắm chặt cương ngựa, nhanh chóng quét mắt nhìn mấy con đường rời khỏi thung lũng. Đi con đường, chạy hướng nào, hắn phải lập tức quyết định!
“Hướng đông!” Được Công Lương Phi Tuân kẹp chặt phía trước, Tiết Thừa Viễn đưa ra ý kiến.
Y quen thuộc địa thế nơi này hơn Công Lương Phi Tuân, nghe tiếng động từ trên núi vẳng xuống, y cũng hiểu được mình và Công Lương Phi Tuân đang phải đối mặt với chuyện gì. Có điều, hai người đã cùng nhau đi được tới bước đường hôm nay, không hiểu sao lúc này Tiết Thừa Viễn lại đột nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng thanh tĩnh, phải chăng đây chính là niềm tin và sự ăn ý sống chết có nhau?
“Được, vậy thì đi hướng đông!” Công Lương Phi Tuân nhíu mày nhìn Tiết Thừa Viễn, cười một tiếng. Đây là hướng y chỉ, mà hắn thì tin y.
Trong thời khắc như mành chỉ treo chuông, sự quyết đoán, trấn tĩnh rèn giũa qua nhiều năm chinh chiến sa trường càng làm Công Lương Phi Tuân thêm vài phần oai hùng cùng anh tuấn khó diễn tả bằng lời.
Tìm được Tiết Thừa Viễn, nhìn y bình an ngồi trên lưng ngựa của mình, Công Lương Phi Tuân không còn gì nuối tiếc nữa. Hiện tại, chuyện duy nhất hắn cần phải làm chính là vì chính mình và Tiết Thừa Viễn mà liều mạng đi trên con đường tránh chết tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-hoa-nhu-si/2119351/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.